Châu Phóng tức muốn nổi điên, vừa muốn đập bàn, Quách Thống đốc đã quay lại, cô chỉ có thể nhịn xuống.
Nhìn thấy áo khoát bị đổi chỗ, hắn không kinh ngạc cũng không tức giận, nhìn thấy Tống Lẫm chỉ biết vội vàng đi nịn bợ.
Tiền thực sự là thứ tốt, có thể biến người thành chó. Nhìn bộ dạng chân chó của Quách Tống đốc, trong lòng Châu Phóng nhộn nhạo một bụng, cũng không tìm nổi từ nào thích hợp để hình dung.
Đi đến đâu cũng được cung phụng như ông trời, không phải là có một đống tiền thôi sao? Có lưucj ảnh hưởng lớn như thế thật sao? Châu Phóng nhịn không được trợn mắt trừng cái ót của Tống Lẫm.
Bửa cơm ăn hơn hai giờ, mọi người cũng bắt đầu cơm no người say, bắt đầu tìm lý do giải tán. Có người xung phong nói có việc, những người còn lại đều sôi nổi hùa theo.
Quách Thống đốc bị Châu Phóng chuốt cho say mèm, tài xế đến đón hắn mới lung lay cầm quần áo muốn đi, Châu Phóng nhanh tay lẹ mắt đuổi theo "Quách Thống đốc hôm nay em không lái xe, anh tiện đường cho em quá giang nha."
Châu Phóng thật ít khi tỏ ra nũng nịu, Tống Lẫm nghe xong, khóe miệng nhịn không được mà co rút.
Quách Thống đốc và Châu Phóng đi rồi, một người đàn ông cách Tống Lẫm không xa bắt đầu nịn nọt mà đi đến bên cạnh hắn.
"Tống tổng về sao? Tống tổng hẳn là uống rượu rồi, hay để tôi đưa ngài về?"
Tống Lẫm không muốn tiếp lời hắn, không kiên nhẫn mà phất phất tay.
Tầm mắt cứ dừng tại phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-moi-la-viec-dung-dan/1171240/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.