Thẩm Bồi Bồi bị Tống Lẫm nói cho nghẹn lời, hừ một tiếng kéo Uông Trạch Dương đang nhão như bùn bên cạnh đi mất. Cuối cùng Châu Phóng cũng tìm về được chút ít thanh tĩnh.
Đi theo Tống Lẫm vào xe, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, trong lòng Châu Phóng bỗng cảm thấy mềm mại.
Lên xe, Châu Phóng cúi đầu cài dây an toàn, tò mò hỏi Tống Lẫm "sao anh lại tới đây?"
Tống Lẫm lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, nhàn nhạt trả lời "Sách tuyên truyền công ty em đưa tới có chút vấn đề."
Châu Phóng kinh ngạc "Chút chuyện thế này cần anh ngự giá thân chinh sao?"
Tống Lẫm trả xong tiền, lái xe vào đường lớn ồn ào, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng (anh ơi nhớ nhìn gương chiếu hậu nữa -_-)
"tiện đường"
Sau 9 giờ đên, đường chính cũng không có bao nhiêu xe cộ, ngồi xe không bao lâu là đến nhà.
Hai người vui vẻ thoải mái mà tản bộ về nhà, Tống Lẫm cởi cúc áo vest ra, hai tay chắp sau lưng. Dưới ánh trăng, bóng dáng sườn mặt hắn thâm thúy, anh tuấn mà mê người.
Toàn bộ hành trình đều thảo luận về việc hợp tác lần này của hai công ty, bầu không khí hòa thuận, không như dĩ vãn giương cung bạt kiếm, khói súng mù mịt, Châu Phóng nói gì, Tống Lẫm chỉ gật gật đầu, hoặc ừ một tiếng, bầu không khí giữa hai người tốt như cặp đôi mới yêu, Châu Phóng cảm thấy nhịp tim mình có chút mất khống chế.
Tống Lẫm đưa Châu Phóng về dưới lầu, lại không đi theo phía sau.
Châu Phóng nghi hoặc "Anh không về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-moi-la-viec-dung-dan/1171243/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.