ánh trăng dịu dàng, gió đêm khẽ vuốt ve, thành phố này rốt cuộc cũng đi qua những ngày trời đông giá rét, nghênh đón mùa xuân sinh khí bừng bừng. Trong gió dần có vài tia ấm ấp khẽ ve vuốt lên khuôn mặt, ôn nhu như nụ hôn của người thương. Châu Phóng rửa mặt xongm chỉ mặc một cái áo sơ mi ngồi trên bệ cửa sổ sấy tóc.
Ngẩn đầu nhìn thoáng qua lịch ngày, tháng ba và tháng tư nằm cùng trên một trang, Châu Phóng bất giác nhớ đến người phụ nữ kia.
Tứ Nguyệt, cái tên dịu dàng làm sao.
Chưa từng gặp qua, chỉ dựa vào hồi ức của mọi người về người kia, Châu Phóng cũng có thể tưởng tượng ra cô gái đó tốt đẹp thế nào.
Tô Dữ Sơn vì nhãn hiệu của cô ấy, đến nay vẫn nhằm vào Tống Lẫm, mà Tống Lẫm, khi nhắc đến người đó luôn tràn ngập hoài niệm và tiếc hận.
Một đời người phụ nữ, sống thế nào mới là thành công?
Châu Phóng nghĩ, hẳn là để lại ấn tượng thật sâu sắc trên đời này, sống vĩnh viễn trong lòng một người đàn ông...
***
Sau khi Châu Phóng suy xét thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định lần nữa hẹn gặp Tô Dữ Sơn. Trong tay hắn có nắm cổ phần của cô, thật sự giống như một quả bom nổ chậm, cô vẫn luôn có chút thấp thỏm không yên.
Gần đây công ty có rất nhiều kế hoạc, cô không muốn bị cuốn vào cuộc chiến của Tô Dữ Sơn và Tống Lẫm, dù sao hai ông lớn đấu đá nhau, cô kẹp ở giữa khẳng định thương tích đầy mình.
Lần này gặp mặt, Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-moi-la-viec-dung-dan/1171301/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.