Ban đêm ở thành phố hiếm khi nào bình lặng như thế, trăng sáng sao thưa, Châu Phóng mệt mỏi ngủ, cả đêm không mộng mị. Chắc là do quá mệt mỏi, Châu Phóng ngủ thẳng cẳng đến tận trưa hôm sao.
Tống Lẫm vẫn luôn là người nghiêm túc, lúc Châu Phóng thức dậy, hắn đã đến công ty từ lâu, hẳn là sợ đánh thức cô, hắn đi lặng yên không một tiếng động, Châu Phóng thậm chí còn không biết hắn đi từ lúc nào. Đã nhiều làn như thế rồi, Châu Phóng cũng có chút ngại ngùng xấu hổ.
Một người có thể từ dưới đáy xã hội đi đến thượng tần, nhất định phải trả giá nhiều hơn người bình thường rất nhiều. Tống Lẫm dựa vào một chút di sản năm đó Tứ Nguyệt lưu lại và một ít giúp đỡ từ Nhạc Thanh Tử, từng bước từng bước đi lên, mà Châu Phóng, cả đường đều có người hộ giá hộ tống. Cô còn gặp nhiều khó khăn như thế, không biết lúc vất vả như thế, Tống Lẫm làm sao có thể tiếp tục kiên trì.
Từ trên giường ngồi dậy, trên người Châu Phóng vẫn còn chút ê ẩm. Đầu giường có một ly nước sôi để nguội, là Tống Lẫm trước khi đi chuẩn bị cho cô. Cô cầm lấy, một hơi uống cạn sạch, cổ họng mới dễ chịu một chút, không còn cảm giác khô khốc như trước, người cũng tỉnh táo hơn rất nhièu, vừa chuẩn bị đứng dậy, liền thấy chỗ mép giường có một bộ quần áo mới.
Châu Phóng tò mò đi đến, cầm quần áo nhìn thử, là một bộ đồ chất lanh màu cafe nhạt, đồ nữ, hiển nhiên không phải đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-moi-la-viec-dung-dan/1171307/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.