Nhìn thấy hai chữ này, Bùi Vũ Ninh sửng sốt hai giây, sau đó nhanh chóng nhận ra Chu Thời Duật chắc chắn đã nhìn thấy tin nhắn mà cô thu hồi lại, và anh đang trả lời cô.
Cho nên, là anh đang nói cô đáng yêu đúng không?
Mặt của Bùi Vũ Ninh ngay lập tức đỏ bừng.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập thình thịch, có vô số giọng nói từ trong đầu bật ra.
Mà giọng nói to nhất lại là— [Anh ấy nói mình đáng yêu vậy có phải anh cũng thích mình không!]
Bùi Vũ Ninh cắn môi dưới, cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể nhảy dựng lên, chạy tới chạy lui trong người.
Cô làm ra vẻ ngại ngùng, đi vòng vòng trong phòng vài cái, cuối cùng vô tình dừng lại trước gương.
Tất cả biểu cảm trong nháy mắt đã sụp đổ.
…Mày không sao chứ Bùi Vũ Ninh.
Bùi Vũ Ninh cố gắng trấn tĩnh lại, ngồi lại trên ghế sô pha, khoanh chân lại, hít thở vài hơi.
Ánh mắt cô lại rơi xuống màn hình điện thoại, như là muốn thông qua hai chữ đó để tìm ra đáp án, nhưng dù xem bao nhiêu thì cũng chỉ là suy đoán của bản thân, lại mấy phút trôi qua, cô cuối cùng mất kiên nhẫn đứng dậy, dự đính đi tìm Chu Thời Duật.
Chứng rối loạn cưỡng chế của Bùi Vũ Ninh đã khiến cho cô không thể kiên nhẫn.
Cô không thể đợi, muốn đi tìm Chu Thời Duật hỏi rõ ràng.
Nhưng làm thế nào để mở miệng thì lại là một câu hỏi hay.
Cũng không thể vừa xông vào là hỏi anh có thích cô không, vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-tu-nguyen/2449635/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.