Sau khi nghe hắn kể lại câu chuyện đó, nó khóc bù lu bù loa. Hắn phải dỗ nó rất nhiều nó mới chịu nín. Nó thiếp đi trong lòng hắn. Hắn nhìn nó, chỉ biết lắc đầu rồi bồng nó về xe. Anh nói với hắn:
- Cậu với Bảo Như về đi! Khi nào có hình tôi gọi.
- Ừm!
Nói rồi, hắn phóng xe đi, anh đứng nhìn cho đến khi hình bóng của xe biến mất hút. Vừa tới nhà, bầu trời cũng vừa chập tối, hắn bồng nó lên giường rồi ngồi xuống cạnh nó, hắn đưa tay vuốt khuôn mặt của nó, cảm thấy nhột nhột trên mặt, nó tỉnh dậy. Hắn nhìn nó cười ranh mãnh:
- Tới lúc thực hiện lời hứa rồi đó!
Nó ngơ ngác định hỏi hắn lời hứa nào thì hắn đã leo lên người nó, hôn nó thật sâu. Hắn đưa lưỡi mình vào tách hàm răng của nó ra, nó nhắm chặt mắt, nó muốn nói với hắn rằng khó thở nhưng tất cả các lời nó định nói đều bị nó chặn lại. Hắn cho lưỡi của mình quấn lấy lưỡi nó, hút hết mật ngọt trong miệng nó, hai tay hắn vuốt khuôn mặt nó rồi trượt dần xuống dưới, hắn buông môi nó, vừa buông ra, nó thở gấp gáp, hớp từng hớp không khí vào. Hắn vòng tay ra sau lưng nó, kéo cái khoá váy của nó xuống rồi đưa tay lột hẳn bộ váy của nó ra, cơ thể trắng nõn của nó hiện ra trước mặt hắn. Hắn nhìn nó như một con thú đang rình mồi, đang chuẩn bị lao vào cắn, ăn con mồi, hắn lại hôn nó, lần này nó chủ động đưa lưỡi vào miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-anh-dam-khong/1827813/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.