" Hãy tử tế với nó, Lucy,", Kate thì thầm ngái ngủ, "Max không biết cái giường chỉ dành cho mèo đâu." Cô với tay lôi con mèo ra xa Max, nó không hề hay biết đã xâm phạm vào lãnh thổ của Lucy bằng việc ngả đầu lên chiếc chăn. Cô đặt con mèo xám lên chiếc gối bên cạnh mình và quay mặt về phía chiếc bàn nhỏ đặt đầu giường . Cô và cái đồng hồ báo thức điềm nhiên đối mặt nhau. Nó đang chỉ 8h30.
Kate nhắm mắt lại, cố tìm lại giấc ngủ bình yên, nhưng vài phút sau cô đành từ bỏ, đẩy chăn và mệt mỏi trèo ra khỏi giường. " Mày ngủ được không?" Cô hỏi Max. Nó vẫy cái đuôi ngoe nguẩy trả lời, cô mỉm cười vọc tay vò rối đám lông trên lưng nó." Mày phải học cách sống hò thuận với Lucy và Ethel đi," cô vừa nói vừa nhấc Ethel ra khỏi chạn bát đĩa và ôm con mèo mướp xinh xắn vào lòng .
Max lẽo đẽo theo cô vào trong bếp, cô lùa nó ra ngoài khoảng sân rào sẵn của căn nhà nhỏ mà cô đã thuê ở vùng phụ cận London cũ kỹ mới được trùng tu lại gần nơi cô làm việc. Nó lon ton chạy ra ngoài trên đám đất đóng băng và đánh hơi mùi tuyết, thế là gió lùa vào đám lông con chó một luồng hơi lạnh buốt khiến nó vội vàng trốn vào trong nhà.
Kate giả vờ lờ nó đi khi cô loay hoay pha cà phê. " Cầu cho nó quen với việc vệ sinh đúng nơi quy định," cô lẩm bẩm một mình. Niềm tin vào sức mạnh của lời cầu nguyện, niềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-cho-den-hoi-tho-cuoi-cung-every-breath-you-take/398128/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.