Đúng là không có chuyện gì nghiêm trọng, chạm mặt người quen thôi, không phải người lạ, chỉ là Lộ Phi mà thôi. Có điều là Trương Mật cũng đi cùng.
Trên tay Lộ Phi còn cầm một túi du lịch, khoảnh khắc Trương Mật muốn chạy đến khoác cánh tay, anh tránh ra.
Hết lần này đến lần khác, chuông điện thoại của Đồng Tiểu Táp vang lên, sau khi nghe điện thoại, anh quay đầu nói tôi có thể đi.
“Ừ.”
Lúc tôi đứng dậy, tay xách đồ lên, đó từng là dáng vẻ của tôi, mỗi lần như thế Lộ Phi thường quan tâm tôi mà xách đồ trên tay giúp tôi.
Tôi không nghĩ rằng, Đồng Tiểu Táp cũng gẩn gũi đến vậy. Hơn nữa, bộ dạng khi anh cầm túi giúp tôi không có chút gì là kì quặc cả.
Chúng tôi vẫn không thể tránh việc gặp mặt phải chau mày né tránh Trương Mật và Lộ Phi.
Lộ Phi vừa nhìn thấy tôi, biểu cảm trong nháy mắt liền cứng đờ, bước chân cũng ngừng lại, Trương Mật nhân cơ hôi đứng bên cạnh Lộ Phi.
“Đã lâu không gặp.” Tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra mà kéo tay áo Đồng Tiểu Táp, sau đó anh rất hiểu chuyện ôm lấy vai tôi.
Tư thế như vậy, như keo như sơn.
Sắc mặt của Lộ Phi hơi khó coi. Mấy ngày không gặp, yêu nghiệt này càng đẹp trai hơn, hôm nay cậu ta còn mang một cái kính gọng hẹp, rõ ràng chính là nam thần đầu tiên trong cuộc đời tôi --- băng sơn mỹ nhân tay mộ nước quang.
“Sao em lại đến bệnh viện, có phải bĩ bệnh gì không?” Lô Phi bước lên trước mọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-dam-sau/1725917/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.