Dư Thiên chỉ người đẹp đã say khướt đó.
Tài xế cũng phối hợp, nghe Dư Thiên nói xong liền xuống xe đỡ người đẹp lên. Hơn nữa, ngay khi tôi biết rõ tình huống trước mắt, xe đã nghênh ngang mà đi.
Chỉ còn lại tôi và Dư Thiên.
Tôi nhét chìa khóa cho Dư Thiên, "Tôi về nhà đây."
Đáng tiếc là tôi chạy không thành, Dư Thiên như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao anh ta lại nổi điên như vậy làm gì.
"Cô theo tôi lên lầu."
"Anh buông tôi ra."
"Im miệng."
Tôi bị Dư Thiên túm lôi đi, bộ dạng ấy một chút cũng không muốn sân si. Mãi đến khi cánh cửa nặng nề đóng lại, tôi mới tỉnh táo một chút, một lần nữa chuẩn bị chạy trốn.
"Dư Thiên anh nổi điên cái gì?"
Tôi muốn cởi áo khoác Dư Thiên ném xuống, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh lại nhắc nhở tôi cảnh áo sơ mi ướt nhẹp dính vào người mình nên tôi càng siết chặt áo khóa hơn.
Hạ giọng xuống, tôi bắt đầu thử đẩy cánh cửa, Dư Thiên đẩy người phụ nữ kia đi, chẳng lẽ bây giờ muốn tôi thế chỗ, cái ý nghĩ này mặc dù hơi hoang đường một chút nhưng tôi không dám mạo hiểm nhiều như vậy.
"Dư tổng, hay là tôi về trước, anh nghỉ ngơi sớm đi."
Dư Thiên không tốn chút sức lực đã kéo được tôi lại.
Tôi gần như muốn bật khóc lên, lúc này Dư Thiên mới buông ra.
"Hôm nay cô ở đây."
"Có thể không đồng ý không?"
"Không thể."
"Tôi kêu cô bé kia về giúp anh."
Dư Thiên lại bắt đầu cười, "Có phải cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-dam-sau/1726008/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.