Lam Nguyệt không muốn trở lại chỗ ngồi, nhưng bắt buộc phải về, nếu không Hà Tư Ngâm sẽ nghi ngờ.
Uống xong một ly trà nóng, cảm xúc cũng dịu đi một chút, cô mới chậm rãi trở lại chỗ ngồi.
Khi cô về chỗ, chỉ thấy Mạnh Thừa Kiệt đứng sau tấm bình phong, cô gái kia đâu rồi?
“Lam Nguyệt, tôi có việc muốn hỏi cô, cô tới phòng họp một chút.”
Anh lấy tư cách ông chủ ra lệnh cho cô, cô không thể không nghe theo, cô không dám nhìn biểu cảm của Hà Tư Ngâm, cúi đầu theo anh vào phòng họp.
Vào phòng họp, anh khóa cửa lại.
Trong phòng họp không bật đèn nhìn có vẻ hôn ám, cô muốn ấn nút trên tường, nhưng bàn tay to lớn của anh nhanh chóng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
“Giám đốc.” Lam Nguyệt nhỏ giọng nói.
Tay kia của anh giữ chặt vai cô, ép sát cô vào tường.
“Gọi anh là Thừa Kiệt.”
Vì hơi thở đàn ông của anh ở quá gần, cô hơi bối rối. “Thừa Kiệt.”
“Em khóc?” Anh nhìn đôi mắt sáng của cô vẫn còn dấu vết nước mắt.
“Không có!” Cô cắn môi lắc đầu phủ nhận.
“Em đang tức giận?”
“Không có!” Cô tiếp tục phủ nhận.
“Có một cô gái ôm lấy anh, em lại không chút tức giận?” Cô không tức giận, anh lại thấy tức giận.
Con ngươi đen của anh lóe lên, có chút thâm ý nhìn cô, thật vất vả tình cảm của anh và cô mới tiến triển một chút, anh không muốn nhanh chóng bị cô tống vào lãnh cung như vậy, anh còn muốn quang minh chính đại là bố của Tiểu Kiệt.
“Em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-duoc-khong/278297/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.