Âu Vãn Quân ngồi trong phòng, bên cạnh cậu chính là Tô Hoài Quang và em trai của mình. Người nào đến, người nào đi, cậu cũng không để ý. Dường như là Hạ Lí có đến, ghé vào lỗ tai cậu nói nén bi thương gì đó, rồi xong lão bằng hữu cũng rồi đi, nghĩ rằng hắn cũng đang rất thương tâm đi.
Rốt cuộc, người đến rồi đi cũng sạch sẽ, Âu Vãn Quân đứng dậy, vì quỳ quá lâu nên đôi chân có chút tê cứng.
« Hai người đi ra ngoài với anh một chút. » Nói với Tô Hoài Quang và Âu Vãn Thần, Âu Vãn Quân đi ra khỏi căn phòng mà đã ba ngày nay cậu chưa bước chân ra.
Ngoài phòng, ánh mặt trời ấm áp có chút chói mắt, giống hệt như nụ cười ấm áp của Tô Hoài Dương, « Hoài Dương a, có phải anh đã lên tới thiên đường rồi không, bởi vì hôm nay ánh mặt trời thật sáng lạn a. » Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh không mây, Âu Vãn Quân không khỏi cảm thán nói, khóe mắt ẩn ẩn hơi nước.
« Anh, gió lên rồi, trở về thôi. » Âu Vãn Thần không đành lòng nhìn anh trai khổ sở, tiến lên dìu Âu Vãn Quân trở về nhà, trong lòng không khỏi oán trách Tô Hoài Dương, cứ buông hai tay mà đi, để anh trai cậu ở lại một mình thương tâm đến như vậy.
Phía sau, Tô Hoài Quang lẳng lặng đi theo, hai thiếu niên ở sân bóng ven đường đang chơi đá banh, bày ra khung cảnh tràn đầy sức sống thanh xuân. Anh, anh cùng Vãn Quân lúc đó cũng là như vậy đi, nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-duoi-anh-mat-troi/1604882/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.