Đêm nay có lẽ là một đêm yên bình nhất, tiếng thở đều đều của anh khiến cậu an tâm chìm vào trong giấc ngủ ấm áp.
Lúc đoàn bác sĩ chuẩn bị lên đường ra sân bay trở về C quốc, Bình An cũng đến chào tạm biệt mọi người, nói rằng muốn ở lại gặp vài người bạn nên sẽ về sau. Tiểu Hiên cứ lưu luyến mãi không thôi, thẳng cho đến lúc Dương Thiên kéo vào phía bên trong thì mới chịu buông tay Bình An.
-Nếu có chuyện gì, cậu nhất định phải gọi cho tớ, tớ sẽ không bỏ mặc cậu nơi đất khách quê người đâu. Tạm biệt!!!
Bình An bật cười vẫy tay chào, thẳng cho đến lúc mọi người đi vào bên trong rồi cậu mới quay trở về khách sạn. Vừa đi đến cửa, Bình An đã thấy bên trong có hai người đang nói chuyện cùng Diệp Thần, cậu ghé mắt quan sát, có vẻ như là bố mẹ của anh. Diệp Thần liếc nhìn ra bên ngoài, Bình An bị anh phát hiện thì giật mình vội vàng lùi sang một bên.
-Ba mẹ đợi con một chút.
Nói rồi, khuôn mặt vốn dĩ đang nghiêm túc thì trở nên rạng rỡ, anh mỉm cười mở cửa phòng bệnh, Bình An sửng sốt nhìn anh nắm tay mình định đi vào. Cậu tròn mắt, giữ tay anh lại vội lắc đầu. Diệp Thần mỉm cười hôn nhẹ lên trán cậu, vừa chỉnh lại cổ áo cho Bình An, anh vừa nói:
-Không sao, có anh rồi, em cứ tự nhiên nhất, bố mẹ anh đều biết chuyện của chúng ta rồi, nay cho hai người gặp em thôi.
Bình An khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-duoi-troi-hoa-tu-dang/1808321/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.