Bình An giật mình, không biết nên nói gì sau lời nói đầy bất ngờ của mẹ
-Mẹ nói...là biết chuyện gì?
-"Con ở lại vì cậu ta? Con vẫn mù quáng đến như vậy hay sao? Suốt thời gian qua, hai đứa có phải vẫn còn qua lại hay không?"
-Mẹ...tại sao lại biết chuyện này?- Bình An thở dài nhìn Diệp Thần đang nằm trên giường
-"Con không cần biết tại sao, con chỉ cần biết là mẹ không đồng ý cho con ở lại đó, con phải lập tức về cho mẹ."
Bình An run run, cả người cứng lại, tay giữ chặt điện thoại rồi nói tiếp
-Mẹ có biết...lẽ ra con mới là người nằm trên giường bệnh lúc này và chưa thể tỉnh lại...chứ không phải là anh ấy.
-"Con nói gì...?"
-Chính Diệp Thần đã cứu con, anh ấy vì cứu con mới xảy ra tai nạn đến giờ còn chưa tỉnh lại... mẹ nói xem, con bỏ về bây giờ có được hay không? Một người vì mình mà đến tính mạng còn không rõ, con bỏ người đó thanh thản về được hay sao? Con xin mẹ... chuyện đến nước này rồi, mẹ để con tự giải quyết được không, con tự chịu trách nhiệm...- Bình An vừa nói vừa ngăn cho nước mắt không rơi, giọng cậu nghẹn ngào
Trương mẫu hiện tại đang bị bất ngờ, bà có lẽ không thể tin được, bà im lặng. Bình An nói tiếp
-Cho đến khi anh ấy tỉnh lại, anh ấy bình phục hoàn toàn và trở lại đi làm, con sẽ không rời đi đâu cả...không phải chuyện tình cảm ở đây, mà trách nhiệm còn nặng hơn...cho nên xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-duoi-troi-hoa-tu-dang/1808327/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.