Bình An phải mất một lúc mới có thể bình ổn lại nhịp đập và hơi thở. Cậu không giãy dụa, không cố gắng thoát khỏi anh, lúc sau mới mỉm cười nhàn nhạt rồi nói
-Chúng ta vốn dĩ đã kết thúc từ 7 năm trước rồi...Tôi đã nói rồi Diệp Thần, anh đừng làm cả hai khó xử thêm nữa.
Diệp Thần bật cười buông Bình An ra, xoay người cậu để đối diện với mình. Ánh mắt của cậu sáng ngời, đôi môi khẽ run rẩy, Diệp Thần lên tiếng:
-Tại sao em vẫn cố chấp như vậy? Điều gì khiến 7 năm rồi, em vẫn không thể suy nghĩ cho anh một chút? Lý do chia tay ngày hôm ấy của em, 7 năm nay anh luôn suy nghĩ vì sao lại như vậy? Chúng ta đang rất yên bình, chẳng phải như vậy hay sao? Anh vẫn rất yêu em, em vẫn
-Anh sai rồi. Cho đến giờ, anh còn không hiểu hay sao? Hay anh cố tình không hiểu?- Bình An cắt ngang lời của Diệp Thần.
Hai mắt cậu đỏ lên, giọng cứng lại, nói tiếp
-Tôi không còn tình cảm với anh nữa, lý do này, đã đủ hay chưa Diệp Thần?
Diệp Thần sững sờ nhìn Bình An, anh nhìn chăm chú người trước mặt, hơi thở như bị không khí đột ngột lúc này làm cho ngưng trệ, hai mắt đỏ hoe, lâu lắm rồi mới có cảm giác này, cảm giác chính mình trực tiếp nghe được, xót xa làm sao
-Em lặp lại lần nữa.
-Tôi không còn tình cảm với anh, chúng ta sau này... đừng can thiệp đến cuộc sống của nhau nữa.
Bình An mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-duoi-troi-hoa-tu-dang/1808340/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.