nằm trên đùi mình , vì lo rằng khi say Du Huân Huân sẽ không kiểm soát được hành động mà quấy phá hắn nên đã sai người đưa về.
“Thiểu Minh , chạy nhanh lên một chút.”
“Vâng.” – Thiểu Minh gật đầu , bắt đầu tăng tốc nhanh hơn. Du Huân Huân chợt tỉnh dậy , nàng nhìn xung quanh , rồi nhìn hắn , giọng nói lè nhè y hệt kẻ say rượu “Anh là ai ?….đây là đâu ?…anh….định đưa tôi đi đâu ?”
Ngô Vũ Thần nhíu mày , đã bắt đầu rồi sao ? Mặt không chút biểu tình , hắn lạnh giọng “Về nhà !”
Du Huân Huân ngồi bật dậy , nàng ngó đầu ra ngoài , hét lớn lên : “Bắt cóc….có người bắt cóc tôi….Bắt…ưm….”
Ngô Vũ Thần giật mình kéo nàng vào , bụm cái miệng nhỏ xinh lại , hắn gằn giọng “Em muốn làm gì ? Mau ngồi im.”
“Ưm….Ưm….” – Nàng vùng vẫy , đưa tay đầy hắn ra , híp mắt lại hỏi “đồ khốn khiếp , anh muốn làm gì tôi ?”
Cả Thiểu Minh và hắn đều ngớ người , nữ nhân này khi say cả cái gan cũng lớn dần hay sao mà dám chửi hắn là đồ khốn khiếp ??? Hắn vừa định cất tiếng thì nàng đã gục vào người hắn , lẩm bẩm “Anh mà dám bắt cóc tôi….Vũ…hức…Ngô Vũ Thần sẽ giết chết anh đấy….ưm….” rồi say giấc , Ngô Vũ Thần nghe câu nói của nàng , khéo miệng chợt giương lên , vuốt nhẹ mái tóc đen láy , trong lòng hắn thầm nghĩ : Nha đầu , để xem ngày mai tôi sẽ xử tội em như thế nào ?
***
Về đến tòa biệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-hon-ca-sinh-menh/1125480/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.