Một lát sau cô quay lại, trên tay bưng cái khay đựng một tô cháo khác. Anh dường như đã chìm vào giấc ngủ nên không hay cô đi vào.
" Khánh Huy, anh dậy đi "
Cô lấy tay lay nhẹ anh. Anh nhúc nhích, nặng nhọc mở mắt ra nhìn.
" Em giúp anh ngồi dậy "
Dang tay sau đầu anh, cô nâng anh dậy từ từ. Lấy gối kê vào thành giường, chỉnh sửa anh dịch người vào một chút, tựa đầu vào gối.
Nhìn anh mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc thiếu đi sức sống. Cô biết anh không tự ăn nổi. Tay cầm tô cháo lúc nãy đặt đầu tủ.
Múc một muỗng thổi nguội đưa trước miệng anh.
" Há miệng ra và ăn đi "
" Tôi ăn không vô "
Anh cự tuyệt, nghiêng đầu sang hướng khác. Cô nhíu mày nhìn, cất giọng lạnh nhạt.
" Anh phải ăn. Nếu không tự nguyện, em sẽ ép "
Nói là làm liền, đặt tô cháo lại đầu tủ. Một tay cầm muỗng cháo, một tay bóp cằm anh buộc anh phải đối diện với cô.
Nhét nhanh một muỗng cháo vào miệng.
Anh muốn nôn ra, cô cư nhiên lấy tay bịt chặt miệng bắt nuốt xuống. Khó khăn lắm anh mới dám nuốt thứ cháo mà bản thân ghét nhất khi bị bệnh.
" Anh muốn như vậy nữa không? Hay anh im lặng ăn đàng hoàng "
" Ăn đàng hoàng "
Anh mím môi trả lời. Bộ dạng cực kì không chịu phục. Nhưng hôm nay anh bị bệnh, sức lực yếu nên cô được làm càn, được lấn đằng chân lên đằng đầu. Chứ nếu khỏe, anh nhất định đem cô xả giận.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-kho-lam-ha-anh/279267/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.