Vote
Phần 10
2.7K 92 2
Căn phòng trống trải,dưới ngọn đèn chùm vàng nhạt lại càng đơn độc,cô quạnh.Thiếu Viễn ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo,xung quanh là những mảnh vỡ thủy tinh nằm rải rác, hắn cười như kẻ điên, không ngừng uống hết chai rượu này đến chai rượu khác. Nực cười một điều là uống mãi không thể say,hắn vẫn là không thể quên...Trong hồi ức của hắn hiện lên khuân mặt khả ái của một người con gái,hắn nhìn thấy cô khóc,thấy cô cười,thấy khuân mặt nhợt nhạt của cô bên giường bệnh. Hắn thấy hết nhưng vẫn hờ hững lạnh nhạt, cưới cô về tưởng rằng là trả ơn cô mà cuối cùng lại chính là đang dày vò cô,khiến nỗi đau chồng chất đau thương, đến cuối cùng còn lại mình hắn chìm trong màn đêm tĩnh mịch,lạnh lẽo.
Y Đường thấy Thiếu Viễn như người mất hồn ngồi gục dưới sàn nhà trong lòng cũng đau xót thay cho hắn nhưng không thể đến mà đỡ hắn dậy, cô với hắn coi như trả hết ân oán,nỗi đau hắn mang đến cho cô bây giờ không còn gì để nuối tiếc nữa rồi. Y Đường bước qua Thiếu Viễn đi về phòng thu dọn đồ đạc
- Đừng đi,đừng bỏ anh.
Thiếu Viễn nắm chặt lấy bàn tay cô, nhìn hắn bây giờ thảm hại vô cùng,dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm như bốc hơi không còn dấu tích,hắn nhìn cô cầu khẩn. Đáp lại là cái hất tay dứt khoát của Y Đường,tốt nhất cô không nên bi lụy thêm nữa, vì người đàn ông này cô đã phải chịu bao ủy khuất, chẳng ai thấu cho. Hắn gồng mình đứng dậy,tóm chặt vai cô kéo xuống shofa,hắn nhìn cô bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-lai-mot-lan/1018332/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.