Ách Tử nói thêm:
- ’’ Thưa lão đại tôi đã khử trùng và kê đơn thuốc cho cô ấy, chỉ cần nghỉ ngơi lấy sức và ăn uống đầy đủ sẽ hồi phục. ‘‘
Ách Tử nhìn trằm trằm vào Khẩm Thiên ánh mắt có chút tò mò khó hiểu không kiềm được lòng hiếu kì đành buộc miệng hỏi:
- ’’ Lão đại có thể cho tôi hỏi một câu được không? ‘‘
Khẩm Thiên ngước đầu nên nhìn lại Ách Tử ánh mắt lạnh như băng như muốn nói cậu đừng hỏi. Khẩm Thiên trả lời một cách lạnh lùng:
- ’’ Chuyện gì?‘‘
Ách Tử dường như hiểu được ánh mắt đó liền rút lại câu hỏi và cầm lấy bộ dụng cụ đồ nghề và nhanh nhảu trả lời lại vừa nói vừa bước ra khỏi phòng:
- ’’ Dạ không có gì đâu ạ lão đại nghỉ ngơi sớm tôi còn có chút việc. ‘‘
Khẩm Thiên đang ngồi ghế liền đứng lên đến ngồi cạnh bên giường Uyển Nhi đưa bàn tay thô ráp lên vuốt ve khuôn mắt cô vuốt nhẹ lên mái tóc bạch kim óng mượt. Đưa mắt nhìn vào khuôn mặt trắng bệch đang nằm trên giường và nói với giọng nhẹ nhàng có chút thắc mắc:
- ’’ Tại sao em lại đỡ đạn cho tôi. ‘‘
- ’’ Tôi có cần em đỡ giúp tôi ‘‘
Uyển Nhi tuy hôn mê nhưng dường như cô lại nghe thấy được những lời của Khẩm Thiên bất giác mấp máy môi nói với giọng yếu ớt run run có chút sợ hãi:
- ’’ Tôi sợ anh sẽ chết … anh chết rồi thì tôi sao sống nổi ‘‘
Khẩm Thiêm nghe thấy hơi bất ngờ về câu trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-nhe-lao-dai-lanh-lung/2651839/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.