Ngày lành đã định, địa điểm tổ chức đám cưới cũng đã được lựa chọn từ lâu, chỉ chờ ngày cô dâu xuất giá để về bên nhà chồng.
Dương Khánh Đình nằm trên giường bệnh, nghe Nhậm Tẩu Giao ra sức để mà nói đến hai từ “hạnh phúc” mà cô sẽ có được khi cưới người chồng mới.
“Nhà trai đã đích thân chọn con.
Về bên ấy rồi, nhớ đừng có quên hai tấm thân già ngày ngày vẫn mong ngóng con.
” Hãy quyến rũ người chồng, bảo anh ta đưa tiền cho họ.
“Về bên nhà chồng rồi phải biết phục tùng chồng và ba mẹ thông gia, chính họ là người đã chi trả viện phí cho con đó! Coi kìa, còn chưa cưới mà đã chứ đáo thế rồi.
” Cô là con nợ tính mạng của họ.
“Công việc của con mẹ đã nộp đơn xin nghỉ, còn tất cả những tài sản còn lại của con cũng đã thuộc hết về tay tên khốn Trần Bình Vân rồi.
Ở cùng nhà với chồng mới con chỉ việc chăm sóc cho cháu ấy, làm nội trợ trong nhà.
” Cô đã không còn nơi dung thân, hay bất kì thứ gì có giá trị trên người.
Cả phần đời còn lại của cô sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào người chồng mới.
Đây chính là những giải nghĩa cho những lời nói ra của Nhậm Tẩu Giao mà Dương Khánh Đình có thể tự hiểu được.
Cô đã mất hết tất cả tự do, từ khi cuộc hôn nhân này đã được định sẵn, một loại xiềng xích vô hình đã giam chặt lấy cô bên người chồng mới.
Cô không có quyền quyết định.
Qua lời kể của Nhậm Tẩu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-nhieu-nhu-anh-co-the/113064/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.