Trúc Chi nằm gục trên bàn tai đeo headphone thoạt trông người ta sẽ nghĩ cô đang nghe nhạc và tranh thủ ngủ giữa giờ nhưng có ai biết được rằng lòng cô đang dậy sóng và cô đang cố cắn chặt môi mình để kiềm nén nước mắt.
Bản nhạc violin buồn đang bóc trần lớp vỏ cứng rắn của tâm hồn và lôi tuột những âm ỉ đau thương nhớ nhung ra khỏi căn phòng quá khứ. Kí ức lại sống dậy ngập tràn trong tim. Người xưa trở về tươi đẹp ấm áp và rồi những cơn mộng mị cũng kéo về mang theo những thước phim quay chậm đầy máu đầy nước mắt và sợ hãi tột cùng.
- Trúc Chi...Trúc Chi...cậu tỉnh dậy đi đến giờ vào lớp rồi kìa - An An lay mạnh Trúc Chi.
Đứng phắt dậy vội quay đi và lao nhanh ra khỏi lớp Trúc Chi bỏ mặc An An ở lại cùng nỗi ngạc nhiên. Trúc Chi đâu biết rằng An An đã vô tình nhìn thấy giọt nước mắt mà cô để rơi trong lúc quay đi.
Giờ vào lớp nên nhà vệ sinh không có một bóng người, Trúc Chi đã ở đấy vật vã cùng nỗi đau, không thể kiềm nén được nữa cô để mặc cho nước mắt thi nhau rơi. Nhìn mình trong chiếc gương lớn Trúc Chi không còn biết nói gì hơn ngoài hai từ thảm hại cô cũng không còn từ ngữ nào để tự an ủi bản thân như những lần trước. Trúc Chi của giờ đây như một cái bóng vật vờ thê thảm.
Để nguyên gương mặt ướt nước nhằm che đi khóe mắt đỏ hoe và cũng nhằm tìm lại sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-roi-day/1839651/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.