Kí ức trong em là những khoảng lặng, những nốt trầm trong một giai điệu buồn.
Kí ức trong em là những vệt máu loang lổ, là vị mặn đắng của nước mắt và là sự trống trãi.
Gió hôn nhẹ lên mái tóc mềm và lau dần những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi. Trúc Chi cuối đầu nghe con tim mình thổn thức. Mọi mong ước đều vỡ vụn, sau những giấc mơ đẹp luôn là sự trống trãi. Sự thật mãi mãi là sự thật.
- Em ổn chứ?
- Ừm. Em không sao. Xin lỗi anh. - Trúc Chi nói mà mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào đối phương.
- Vì chuyện gì? Nếu vì chuyện lúc nãy thì không cần đâu, anh hiểu mà.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh Trúc Chi gượng gạo nói bằng giọng vui vẻ.
- À! Em còn phải cảm ơn anh vì lần trước anh đã giúp em. Cảm ơn anh Iceboy Đông Quân.
Đông Quân cười nhạt.
- Em nói lần em bị ngất ở canteen à? Thật tình lúc đó anh không định giúp nhưng nghĩ đến việc em là cô gái mà Phong yêu quý nhất thì anh không thể làm ngơ. Anh làm thế vì Phong chứ không phải vì em, vì thế đừng cảm ơn anh.
- Vì ai cũng được, em vẫn phải cảm ơn anh.
-Nói thật cho đến bây giờ anh vẫn còn rất giận em.
- Giận em?
Trúc Chi ngẩng đầu lên nhìn anh đầy khó hiểu.
- Tại sao đám tang của Phong em không đến? Và cả những tháng đầu tiên em cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-roi-day/1839677/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.