Đã tròn một tuần trôi qua vẫn không thấy tin tức gì của Thiên Vương đến lúc này thì Trúc Chi không thể im lặng được nữa, cô đánh bạo hỏi thẳng An An.
- An An, đợi tớ với.
Trúc Chi vừa chạy vừa gọi với theo An An.
- Chuyện gì vậy Trúc Chi?
- À..tớ...tớ hỏi cậu chuyện này được không?
- Ừm, cậu hỏi đi.
- Thiên...Thiên Vương, anh ấy sao rồi? Sao cả tuần nay không thấy anh ấy đâu hết vậy? Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi phải không?
An An hơi nhíu mày nhìn Trúc Chi lạ lẫm rồi như hiểu ra điều gì đó cô cười nhẹ.
- Cậu quan tâm đến anh ấy vậy sao?
Trúc Chi giật mình bối rối, cô vội thanh minh để An An không hiểu lầm.
- Cậu đừng hiểu lầm, tớ.....
- Anh ấy khỏe, cậu không cần bận tâm.
An An ngắt lời Trúc Chi rồi đánh mặt về phía sau lưng Trúc Chi ra hiệu cho cô nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang tiến vào Học viện.
Từ chiếc xe sang trọng Thiên Vương bước ra, dáng vẻ phong độ ngạo mạn. Ánh mắt vẫn ngang tàn khinh khi, gương mặt vẫn lạnh lùng bất cần. Trúc Chi thấy nhẹ lòng khi biết anh vẫn ổn nhưng lại thấy đau khi anh bước đến khoác tay lên vai An An và lướt qua qua cô một cách hờ hững đến vô tình. Ánh mắt đó không chạm vào cô dù chỉ một giây.
Cách đấy không xa có một người lặng lẽ đứng nép vào bức tường ánh mắt lạnh chùng xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-roi-day/1839722/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.