Lượng rượu được pha trong bình nước này quá ít, để đảm bảo không ai phát hiện, Ôn Địch bảo nhân viên phục vụ rót nửa ly rượu vang cho cô, nhấp vài ngụm, mùi thơm thoang thoảng từ rượu vang sẽ hỗ trợ được cho bình nước lọc kia.
Trừ quản lý, không ai biết được trong chén của cô là nước chứ không phải rượu.
Ôn Địch ngoại trừ uống rượu đáp lễ ra thì chỉ yên tĩnh dùng bữa, mặc cho trên bàn ăn mọi người ồn ào thế nào, cô cũng không tham gia vào bất cứ chủ đề gì.
Điện thoại đang đặt trên bàn bỗng rung lên, là tin nhắn của đạo diễn Nguyễn: [Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn! Em chưa thấy cơm bao giờ à!]
Ôn Địch ngẩng đầu, đạo diễn Nguyễn đang ngồi ở góc đối diện cô, vẻ mặt như đang ghét bỏ biểu hiện hờ hững trên bàn tiệc của cô.
Cô trả lời: [Em chưa từng ăn qua cơm nào ngon như cơm này luôn:)]
Đạo diễn Nguyễn phủi phủi bụi, đánh chữ rất nhanh: [Trước khi đến đây cô Cù không nói rõ cho em tình hình à?]
Nói thật, Cù Bồi cũng đã nói với cô rằng hãy nắm chắc cơ hội tối nay, làm quen với mấy người tai to mặt lớn, chỉ cần nắm được nguồn tài nguyên lớn như vậy sẽ có ích rất nhiều với sự nghiệp của cô.
Dù là thành ý của Cù Bồi hay đạo diễn Nguyễn, ân tình này cô đều khắc ghi trong lòng, chỉ là cô không thích nịnh bợ người khác, nếu mời rượu cho phải phép lịch sự thì không vấn đề gì, nhưng nếu mời rượu có chủ ý, để ton hót
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-tu-khi-nao/1208350/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.