[Tàn đông] Sư thầy
Không biết từ khi nào sắc trời đã biến âm u, đại sảnh càng thêm u ám, mắt tôi hơi se lại, tượng Phật trông có chút gớm ghiếc trong ánh đèn mờ ảo.
"Thí chủ, trời chiều rồi, mời thí chủ vào thư phòng." Một chú tiểu chào tôi.
"Ồ, cảm ơn.
Đã tới giờ này rồi." Tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời, đi theo chú tiểu ra khỏi đại điện.
"Phương trượng, có thí chủ tới." Tiểu hòa thượng vừa lùi vừa nói.
Sau khi chào hỏi với sư trụ trì, tôi đề xuất muốn ở lại mấy ngày.
Tôi nhìn thoáng qua căn phòng, chắc là phòng này chỉ để tiếp khách các thứ mà thôi, bên trong chỉ có một cái bàn nhỏ và vài cái ghế, trên tường treo một bức thư pháp ghi bài thơ Kim Cương Kinh: "Nhất thiết hữu vi pháp / Như mộng huyễn bào ảnh / Như lộ diệc như điện / Ưng tác như thị quán."* Người viết là Quyết Tuyệt.
(*) Tất cả pháp hữu vi
Như mộng ảo, bọt nước
Như sương sa, điện chớp
Nên quán sát như vậy.
"Thư pháp của sư Quyết Tuyệt thật đẹp quá, thanh lịch phóng khoáng, xuất trần tuyệt thế."
"Nét vẽ nguệch ngoạc của sư đệ lại được thí chủ khen thưởng...!Y tới rồi." Phương trượng nói chưa xong, một nhà sư vạm vỡ đã từ ngoài cửa bước vào.
"Vị thí chủ này trông thật quen mắt." Vị hòa thượng đi tới lễ phép cúi đầu chào tôi, tôi cũng vội vàng cúi mình vái chào.
"Mấy năm trước tôi thường cùng một người bạn tới đây dâng hương.
Đã từng gặp sư thầy rồi."
"Ồ, chả trách."
"Mời thí chủ tới ăn chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-vinh-vien/2010711/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.