Ngày hôm sau cô dậy rất trễ.
Rửamặt xong ra ngoài thấy Lee Yul đang ngồi trong phòng khách của Nguyệt Hàng Hành cung.
Lee Yul thấy cô dịu dàng cười.
“Mặc Tử Hiên đâu?” Diệp Hân Đồng hỏi Hàn thượng cung vừa đi ra.
“Điện hạ đi ra ngoài rồi.” Hàn thượng cung vừa mới nói xong.
“Mặc Tử Hiên cô được phép gọi à? Hãy gọi là Điện hạ.” Cổ Phi đột nhiên đi ra, quái gở nói.
“Vâng ạ” Diệp Hân Đồng ý thức được mình đã gọi sai, cung kính đáp.
Cổ Phi liếc mắt nhìn Diệp Hân Đồng “Cô và Lee Yul muốn nói chuyện thì ra ngoài, Hành cung của tôi không muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt ghê tởm.”
“Dạ” Diệp Hân Đồng nghe ra giọng giễu cợt của Cổ Phi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Lee Yul lại tới đòi gặp, Diệp Hân Đồng không có cách nào cự tuyệt, cô lên xe của hắn.
“Ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung đi! Người ở đó có vẻ không hoan nghênh cô” Lee Yul dịu dàng nói với Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng không hiểu Lee Yul muốn tìm cô có chuyện gì, hi vọng không khiến cô cảm thấy gánh nặng.
“Không sao, tôi cũng không ở lại Hàn cung lâu.” Diệp Hân Đồng cự tuyệt hàm ý tốt của cậu.
Trong mắt Lee Yul có vẻ âm u vì bị từ chối.
Diệp Hân Đồng thấy xe đã ra khỏi Nguyệt Hàng Hành cung “Hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tối mai đi dự yến tiệc mà cô còn chưa có lễ phục, tôi dẫn cô đi mua.” Lee Yul tao nhã nói.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô nhất định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-thich-that-dien-ha-nguoi-that-la-hu/182116/chuong-97-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.