Diệp Hân Đồng quay mặt đi, nước mắt chảy trong tim, một giọt đọng lại, còn nhiều giọt tung tóe.
Mặc Tử Hiên cảm thấy căng thẳng, khuôn mặt bất cần đời “Cô khóc vì hắn sao?”
Diệp Hân Đồng cầm khăn giấy trên bàn, lau đại mắt, kiêu ngạo nói “Không phải, chỉ là thương tiếc một tình yêu chưa kịp bắt đầu đã kết thúc, hơn nữa, hôm qua lại dễ dàng tin tưởng đàn ông như vậy.”
Mặc Tử Hiên đột nhiên bật cười, vì sự hồn nhiên đáng yêu lại ngụy trang kiên cường của cô, đầu tiên là cười nhẫn nhịn, sau đó càng lúc càng cười vui vẻ.
“Anh cười cái gì? Tôi muốn ăn cái đó.” Diệp Hân Đồng chỉ vào cái khay đang bị che lại.
“Tôi cười vì hóa ra cuộc sống của người không tim không phổi thạt tốt, như vậy sẽ không dễ bị thương tổn.” Mặc Tử Hiên phất phất tay.
Phục vụ bê chiếc mâm đến trước mặt Diệp Hân Đồng, mở ra, bên trong là thịt bò bittet còn nóng, mùi thơm tỏa ra bốn phía, nức mũi.
Diệp Hân Đồng cắt một miếng nhỏ, bỏ vào miệng, vừa nhai vừa gật đầu.
“Ừm, quá ngon.” Cô nở một nụ cười thỏa mãn, sự thương cảm vừa rồi chốc lát đã biến mất, như chưa hề bị thương tổn.
Cô như vậy, đột nhiên khiến Mặc Tử Hiên có cảm giác thương tiếc.
Anh tắt máy nghe lén, cả bữa cơm, cô cũng không thèm liếc Vũ Văn Thành lấy một cái. Cho đến khi Vũ Văn Thành đứng lên, đỡ Đề Na ra ngoài.
“Đi thôi, tối nay trên đảo còn có một buổi dạ hội cuối cùng.” Mặc Tử Hiên nhìn hai người Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-thich-that-dien-ha-nguoi-that-la-hu/2276482/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.