Đột nhiên, môi hắn chạm vào cổ cô, giống như một con vật đầy lông ghê tởm nào đó đang bò trên đó.
“Á” Tiếng hét của Diệp Hân Đồng đinh tai nhức óc. Giữa rừng cây hun hút, cô chống cự một cái khổ sở tuyệt vọng, các loại cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Hắn càng đắc ý nhếch miệng, tay di chuyển xuống, cởi cúc quần cô.
“Tôi cảnh cáo anh, anh hãy giết tôi đi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Diệp Hân Đồng hung hăng nói, giọng điệu không còn gì để mất.
Hắn nở một nụ cười châm chọc, đập tan mọi kiên trì dũng khí trong lòng cô.
Chỉ một phút, chân cô bị nâng lên.
Sợ hãi chạy dọc toàn thân.
Đau, tim quá đau.
Cô cắn chặt môi, không để mình phát ra những tiếng rên rỉ đê tiện, nước mắt chảy dọc xuống qua môi, cằm, rơi vào bàn tay hắn đang túm chặt tay cô.
Đột nhiên, bả vai có cảm giác vô cùng đau đớn.
“Á”, môi cô bật mở, phát ra tiếng kêu rên khổ sở như mèo.
Hắn cắn đến khi nếm được vị tanh của máu mới ngừng.
Một loại nhạc đồi trụy phá hỏng màn đêm yên tĩnh trong rừng.
Hắn đột nhiên đè ép lưng cô, rút ra.
Sau lưng truyền đến tiếng gầm nhẹ của hắn, như một con mãnh thú thở dốc giữa rừng.
Tay cô được thoát khỏi chiếc cavat, không bị hắn giam cầm, Diệp Hân Đồng đau đớn quỳ trên mặt đất, cũng không quên nhanh chóng quay đầu lại.
Trong bóng đêm cô chỉ nhìn thấy tối tăm.
Diệp Hân Đồng mệt mỏi lần tới đường lớn, nhìn hai đầu đường, tiếp tục đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-thich-that-dien-ha-nguoi-that-la-hu/2276647/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.