Khi Trạm Lam chạy đến bệnh viện, Hạ Vĩ còn đang phẫu thuật. Hạ Liên Triết ngồi ở trên ghế hành lang, biểu tình chán chường, bà Hạ thì đang thút thít rơi nước mắt ở bên cạnh.
Bác sĩ điều trị chính của Hạ Vĩ có quen biết với Hạ gia, từng gặp mặt Trạm Lam một lần ở trong buổi tiệc đính hôn ở Hạ gia.
“Bác trai thế nào rồi?” Cô vội vàng đi qua.
Bác sĩ nói: “Hạ lão tiên sinh bị xuất huyết não; diện tích xuất huyết rất lớn, trước mắt đã lên tới cấp IV, nói cách khác, mặc dù tiến hành giải phẫu cũng không nhất định sẽ bình phục, có khả năng sẽ bị liệt, mất khả năng nói, hơn nữa khả năng khôi phục sau khi phẫu thuật của người bệnh ở độ tuổi khác nhau thì có sự chênh lệch, tôi hi vọng người trong gia đình tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
Hỏi thăm tình hình với bác sĩ xong, Trạm Lam ngồi vào bên cạnh Hạ Liên Triết, anh vẫn luôn cúi đầu: “Đều là tại anh không tốt, làm cho công ty thành ra như vậy, ba biết nên mới…”
Trạm Lam thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cầm tay anh ta: “Đừng nên lo lắng, bác trai nhất định sẽ không có việc gì đâu.”
Hạ Liên Triết ngẩng đầu, tròng mắt đầy tơ máu đỏ nhìn cô không hề chớp mắt. Anh ta nắm chặt tay Trạm Lam ở trong lòng bàn tay, khiến cô hơi đau, nhưng cô vẫn cố nhịn, mỉm cười với anh.
Hạ Liên Triết gối đầu lên vai cô, thấp giọng nói: “Trạm Lam, không có em, anh nên làm gì đây…”
Cô chỉ cụp mi mắt, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-tinh-that/2295116/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.