Đêm đó mê man không bao lâu thì Trạm Lam liền tỉnh lại, cô không quen ở chung một chỗ với người khác, cũng không có thói quen hít hơi thở của người khác rồi chìm vào giấc ngủ. Lúc trước dì Tô cũng đã nói cho cô biết, Phong Thiên Tuyển ở nhà thích thanh tĩnh, cho nên không thích phụ nữ qua đêm ở phòng hắn.
Cô rón ra rón rén xuống giường, trở lại phòng ngủ của mình, trên người nhớp nháp khó chịu, từ phòng Phong Thiên Tuyển về phòng mình cũng đã lấy đi chút sức lực còn lại của cô, Trạm Lam rốt cục không chống đỡ được, ngã lên trên giường, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Niềm an ủi đáng giá nhất bây giờ là Phong Thiên Tuyển đã cho phép cô gặp Giang Tử Hành.
“Chị à! Trời nóng như vậy, chị làm gì mặc nhiều áo như thế?” Gần đây thời tiết rất nóng, bây giờ cũng rất nóng, Giang Tử Hành mặc áo phông và quần cộc mà mồ hôi vẫn không ngừng chảy ra, cho nên nhìn thấy Trạm Lam mặc áo quần dài mới cảm thấy kỳ quái.
Trạm Lam nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời như thế nào.
Không chỉ là dấu hôn, trên cổ cô còn lưu lại vết cắn của người đàn ông kia, vì không muốn Giang Tử Hành lo lắng, cô chỉ có thể chọn lấy một bộ quần áo dài như thế này để mặc.
Cô liền chuyển hướng đề tài: “Hôm nay em đến gặp chị đã xin phép thầy cô giáo chưa?”
“Xin phép để làm gì chứ, em chuẩn bị chuyển trường rồi mà!”
“Cái gì?” Trạm Lam kinh ngạc.
“Chị không biết sao?” Giang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-tinh-that/2295141/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.