Edit: Mộc
Bạch Trọng Nhiên đúng là sợ thiên hạ không loạn, gây họa xong liền chạy ngay lập tức.
Trạm Lam cẩn thận từng chút một mở mắt ra, nhìn thấy Phong Thiên Tuyển còn đang nói chuyện với Vinh Dung, dường như chưa từng chú ý tới đây, mà ánh mắt kia cũng chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng bất kể thế nào cũng không thể ngơ ngẩn ở đây nữa.
Trạm Lam quay trở về hội trường, không thấy Cao Vĩ đâu, cố gắng đi khỏi đây mà không làm người khác chú ý, bỗng nhiên bị một người nắm chặt lấy cánh tay, Trạm Lam nhíu mày, còn gì nữa đây ?
Quay đầu lại liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy người trước mắt nói : « Trạm Lam, chúng ta nói chuyện đi. »
. . .
Vườn hoa đối diện Tinh Hoa tửu điếm, phong cảnh buổi tối càng thêm mê người, những bóng đèn nê ông nhỏ trang trí xung quanh cây cối giống như ánh sáng ngọc từ ngân hà, bên trái đài phun nước là hai chiếc xích đu, Trạm Lam ngồi trên một chiếc, hai tay nắm dây thừng, chậm rãi đu đưa.
Hạ Liên Triết cũng ngồi vào xích đu bên cạnh cô, trong lúc này, ngoại trừ tiếng sàn sạt của gió lướt qua lá cây, không ai lên tiếng.
Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh trăng chiếu lên người Trạm Lam, đẹp không gì sánh nổi, cô ngồi trên xích đu giống như mỹ nhân ngư trong nước, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ, đôi mắt đen trầm tĩnh, nhưng không biết vì sao anh lại cảm thấy Trạm Lam trước mắt còn đẹp hơn Trạm Lam quá khứ.
Không phải vẻ ngoài mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-tinh-that/2295171/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.