Không khí trong xe ngựa biến cực kỳ lúng túng. Tiêu Lãng đang nghĩ nên làm sao đối mặt Tiêu Thanh Y. Đông Phương Hồng Đậu nghĩ cách khiến nam nhân này phấn chấn lên, nhưng trong phút chốc nàng không nghĩ ra cách gì tốt. Xe ngựa rời khỏi đế đô lao nhanh hướng đại viện của Tiêu gia, không lâu sau đã thấy nóc nhà. Đông Phương Hồng Đậu nhìn Tiêu Lãng vẫn ũ rũ, nàng cắn răng lên tiếng, giọng điệu không sắc bén mà rụt rè.
Đông Phương Hồng Đậu cúi đầu, nói nhỏ:
- Tiêu Lãng, hai bài thơ hôm đó thật sự là sáng tác vì ta sao?
Tiêu Lãng mờ mịt ngẩng đầu thấy mặt Đông Phương Hồng Đậu đỏ rực, đẹp không thể tả, bản năng gật đầu sau đó đưa mắt nhìn hướng khác, không dám đối diện đôi mắt to như thu thủy. Tiêu Lãng cúi đầu.
Giọng Đông Phương Hồng Đậu biến cao vút:
- Tiêu Lãng, ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta!
Đông Phương Hồng Đậu cắn môi, mặt càng đỏ hơn, hít thở dồn dập, ngực phập phồng theo nhịp thở, rất là hấp dẫn.
Mắt Đông Phương Hồng Đậu lộ tia kiên quyết, cắn răng nói:
- Tiêu Lãng, nếu như hôm nào ngươi có thể phấn chấn trở lại, có thể biến trở về Tiêu Lãng trước kia thì ngươi tùy thời có thể đến nhà chúng ta... Cầu hôn. Hồng Đậu nguyện ý gả cho ngươi, bởi vì, ngươi là nam nhân duy nhất trong mười chín năm qua khiến Hồng Đậu động tâm. Nếu nhà chúng ta không nguyện ý thì ta... bỏ trốn cùng ngươi!
Tiêu Lãng nhìn đôi mắt ngập nước, bị hù giật mình, vẻ mặt mờ mịt.
Đây là...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-vi-vuong/2675501/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.