Tiêu Lãng rống lên xong không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn. Khuôn mặt Tiêu Thanh Y bị máu đỏ tươi nhiễm làn da trắng bệch. Người Tiêu Lãng run run, bàn tay túm Tả Hi, tiểu thư của Tả gia run bần bật. Tiêu Lãng là người không thuộc về thế giới này, hắn đến nơi này, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt trước mắt. Khi đó Tiêu Thanh Y còn là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, tựa như tiên nữ.
Tiêu Lãng sống trong thế giới này mười tám năm, trong thời gian này chỉ có nữ nhân trước mắt luôn làm bạn bên hắn, chỉ có khuôn mặt này, mười tám năm qua nữ nhân này chưa từng rời khỏi hắn quá lâu.
Mười tám năm trước, nữ nhân này vứt bỏ đế đô phồn hoa, Tiêu gia phú quý, vô số thanh niên tài tuấn ngưỡng mộ nàng, mang theo Tiêu Lãng lưu lạc giang hồ.
nàng đút cho Tiêu Lãng từng miếng sữa dê, ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn lên. Nàng dạy hắn viết chữ, dạy hắn luyện công, dạy hắn đạo đức làm người, làm việc.
Bao nhiêu đêm, Tiêu Lãng thấy nàng buồn bã rơi lệ. Bao nhiêu đêm, Tiêu Lãng thấy nàng cô đơn ngồi bên khung cửa sổ, thức trắng. Bao nhiêu nhiêu lần nàng đẫm máu anh dũng chiến đấu, máu nhuộm núi sâu. Bao nhiêu lần nàng tỉnh giấc mộng, khóc kêu phụ thân, ca ca.
Nhưng...
Từ khi Tiêu Lãng lớn lên, nữ nhân này đã không hề biểu hiện ra sự yếu ớt nữa. Ở trước mặt Tiêu Lãng và Tiểu Đao, nàng vĩnh viễn hờ hững, dù trời có sụp xuống đều sẽ mỉm cười đối diện.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-vi-vuong/2675530/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.