Trong nơi hoang dã đầy dấu vết đấu tranh phía trước, một con hung thú cực lớn ngã xuống. Mặc dù thân thể kia đã ngã xuống, nhưng lại giống như một ngọn núi khổng lồ, cao tới gần ngàn mét, dài ít nhất gần một trăm ngàn mét.
Đây là một con hung thú hình rồng loại Bá Vương. Toàn thân nó được vảy giáp màu vàng sậm bao phủ, giờ phút này vẫn tản ra ánh sáng lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh thấu tâm gan. Đầu nó đang quay về phía Tiêu Lãng. Con ngươi lại mở ra, giống như vẫn còn sống. Tiêu Lãng và Phá Hài thấy, sâu trong linh hồn cảm thấy run rẩy.
Cái miệng kia mở rộng, lộ ra bốn cái răng nanh dài mấy chục mét, phản xạ bạch quang lạnh lẽo âm trầm, phối hợp uy áp từ bên trong thân thể của con hung thú này truyền đến. Hai người Tiêu Lãng và Phá Hài không thể nào tưởng tượng được, người nào có khả năng chống lại được con hung thú thượng cổ như vậy?
Nếu không phải hung thú này hoàn toàn không có khí tức của sự sống, hai người chắc hẳn đã la một tiếng, trực tiếp tuyên bố mình quy thiên. Cho dù hung thú đã chết đi, uy áp từ trong xương tủy kia khiến hai người cảm giác tương đương với uy áp của cường giả Thiên Đế.
Đây là một con hung thú tuyệt thế, một con thú cực lớn có thể dễ dàng hủy diệt một thành trì, quét ngang tất cả võ giả.
Nhưng... nhưng nó đã chết!
Chết ở trong tay một nhân loại. Mà giờ phút này nhân loại kia đang ở phía trước đầu của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-vi-vuong/2675949/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.