Nam tử đầu trọc mặc áo giáp trắng đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất, lưu lại một câu nói khó hiểu khiến Tiêu Lãng cảm thấy vừa kinh sợ lại vừa mơ hồ.
Mê Thần Cung? Đó là gì vậy? Núi Khuynh Thành ở đâu? Tiêu Lãng hoàn toàn không rõ. Hắn có địa đồ toàn bộ Thiên Châu, phía trên căn bản cũng không có núi Khuynh Thành.
Còn nữa, người này đột nhiên xuất hiện, nói Mê Thần Cung nợ hắn một món nợ ân tình? Nếu như người này không phải có thực lực cực kỳ cường đại, Tiêu Lãng sẽ cho rằng hắn bị bệnh thần kinh.
- Người này là ai? Ta lại không cảm ứng được thực lực của hắn? Không giống như cường giả Thiên Đế? Tại sao tốc độ của hắn lại nhanh như vậy? Còn nữa, ánh mắt của hắn thật kinh khủng! Nợ ta một món nợ ân tình? Vì sao phải nợ ta? Bất kỳ yêu cầu nào sao? Khẩu khí thật là lớn. Ta nói ta muốn làm đại đế nhất thống Thiên Châu, Mê Thần Cung cũng có thể giúp ta sao?
Trong lòng Tiêu Lãng thầm cân nhắc một hồi, nhưng nghĩ mãi không ra. Chỉ có điều có người nợ mình ân tình cũng là chuyện tốt. Cho dù nhân tình này có chút khó hiểu, không biết gọi là gì.
Vù!
Vào thời khắc này, cửa lớn màu đen phía trước lại chậm rãi đóng lại. Đáy sông cũng chấn động. Thời khắc này, cấm chế trong lăng mộ lại khởi động.
- Ừm? Lẽ nào nhân tình này là bởi vì ta đưa Thanh Đế trở về?
Trong đầu Tiêu Lãng lóe lên, nhưng hắn lại lập tức bác bỏ. Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-vi-vuong/2675993/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.