Về sau Phong Thập Nhị có gặp Phong Ly một lần. Nàng chủ động tìm tới Phong Minh.
Khi đó, hắn và Phong Minh đang ở ngoại ô Tân Thành trước đây, một tiểu viện trong rừng trúc không quá cách xa con người. Bọn Hồ Tiểu Hồng có đến rồi lại quay về thành, cũng không quấy rầy sinh hoạt của bọn họ, chỉ là ở lại một khoảng thời gian nhất định.
Ngày hôm đó, thời tiết trong xanh, hồ trước cửa nở đầy hoa sen, từng đóa hoa to trên nền lá xanh biếc, rất xinh tươi. Sống ở một nơi gần như không thấy một sinh mệnh nào trong cả ngàn năm, mọi thứ sinh sôi trước mắt càng ngày càng đáng yêu rồi.
Lúc Phong Ly tiến vào, Phong Thập Nhị đang chải tóc cho Phong Minh. Phong Minh rất thích Phong Thập Nhị chải tóc cho nàng, thích cảm giác ngón tay hắn cùng răng lược mơn trớn trên tóc nàng, cho nên không có việc gì làm sẽ xõa tóc ra cho hắn chải.
Nhìn thấy Phong Ly, nàng không buồn nhấc mắt nhìn, Phong Thập Nhị lại căng cứng. Hắn không cách nào quên được bởi vì nàng mà hắn với Phong Minh phải xa xôi cách trở ngàn năm.
“Trở về xem chừng Vu tộc.” Phong Minh mở miệng trước, không cho phép chống cự.
“Tỷ mới là Vu đế…” Vẻ mặt Phong Ly bất mãn, rõ ràng có chút biểu cảm con người so với ngàn năm trước.
Phong Minh duỗi người, tựa vào trong ngực Phong Thập Nhị ở sau, ánh mắt nhìn về hồ sen xa xăm mà lạnh giá bên ngoài.
“Trước khi tìm thấy người kế nhiệm phù hợp, tốt nhất muội ngoan ngoãn ngồi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-hoac-cuu-trong-son-tuyet-nguyet/252267/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.