Edit: V.O
"Cô nương đồng ý rồi." Nghiêm Lộ Thành cười nói: "Được rồi, đưa kiếm cho cô nương." Hắn đưa kiếm Bạch Hồng cho ta.
"Quả nhiên là thanh kiếm tốt." Nhìn thân kiếm phản chiếu mặt ta, ta có thể tưởng tượng được nhất định tỷ tỷ sẽ rất thích thanh kiếm này.
"Tiểu Thanh."
"Ừ, sao?" Ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Nghiêm Lộ Thành. Vẻ mặt hắn có chút âu sầu.
"Ta phải đi. Có thể sẽ có đoạn thời gian không gặp."
Nghiêm Lộ Thành cau mày.
"À, vậy à." Không phải là đi thôi sao? Mắc gì làm vẻ mặt này: "Vậy ngươi đi đâu?"
"Kinh Thành, ta muốn đến Kinh Thành làm ít chuyện, có lẽ cần một tháng mới trở về."
"Ồ." Ta gật đầu: "Vậy bảo trọng." Ta cười cười với hắn: "Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về. Lộ Thành, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Tiểu Thanh, ta sẽ rất nhanh trở lại." Nghiêm Lộ Thành không lên tiếng, nhìn ta một lúc lâu, sau đó đột nhiên ôm lấy ta.
". . ." Tình huống gì vậy? Lại dám ăn đậu hủ của Tiểu Thanh ta? Ta đang muốn đẩy hắn ra, cho hắn một cái tát, đột nhiên nhìn kiếm Bạch Hồng tới tay, thở dài. Bỏ đi, coi như là từ biệt là được.
Ta đứng tại chỗ như cọc gỗ, nhìn hẻm nhỏ có chút vắng vẻ, mặc cho hắn ôm. Gió lạnh thổi qua, thổi bay vạt áo xanh của ta.
Đột nhiên cửa một gia đình trong hẻm nhỏ mở ra, tiếng ho khan khàn khàn của lão phu nhân truyền đến. Cửa gỗ vang kẽo kẹt: "Đại sư, đi thong thả."
"A di đà phật. Đa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-hoac-phat-tam/551920/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.