Edit: V.O
Nghe tiếng tỷ tỷ nức nở, lúc này nàng thật sự đau lòng.
"Ta..." Hứa Tiên ngồi thẳng người, đối mặt với sự chất vấn của ta, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại: "Tiểu Thanh nói phải, nương tử đối với ta tốt như vậy, ta...thật là có lỗi với nàng."
"Ngươi biết rõ thì tốt. Có người tốt bụng như tỷ tỷ ta gả cho ngươi, cũng coi như là phúc của Hứa Tiên ngươi, nếu để cho ta biết ngươi đối với tỷ ấy không tốt nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Ta nhíu mày, không muốn nhìn dáng vẻ uất ức của hắn. Ban đầu cũng không biết rốt cuộc tỷ tỷ có thẩm mỹ gì, chọn một thư sinhyếu đuối như vậy. Bây giờ ta mới nhớ cổ nhân có câu nói thật hay: "Trăm thứ vô dụng chính là thư sinh", thật là đúng!
Ta xoay người vòng cánh tay tỷ tỷ. Tự nhận từ khi quen biết tới nay, ta chưa bao giờ thấy nàng khóc đáng thương như vậy. Nghĩ lại, chuyện này, đúng là không phải chuyện gì tốt. Làm người bị thương cũng sẽ làm mình bị thương, dây dưa rối rắm cũng không hiểu, giống như một hồ nước sâu, chỉ cần đi xuống, sẽ không được phép lên, chỉ có thể giãy giụa bằng mọi cách ở bên trong, cho đến khi không còn sức lực, cho đến khi sinh mạng kết thúc.
"Tỷ tỷ, bỏ đi, Hứa tướng công cũng không phải có lòng, hắn cũng không biết con rắn kia sẽ gan lớn chui vào trong nhà, hơn nữa mới vừa tỉnh táo, đầu óc còn hỗn loạn, cho nên mới không biết ăn nói như vậy, tỷ đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-hoac-phat-tam/551983/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.