Chương 53: Nhờ anh ấy giúp một chuyện
Anh liếc nhìn vị bác sĩ đang liên tục đổ mồ hôi lạnh: “Nhanh thôi, cô có đói không? Hay là khát không?”
Đường Hoa Nguyệt nói rất nhanh, nhưng lại rất nhẹ nhàng.
“Không, tôi chỉ muốn nói với anh một chuyện, nếu như anh không bận thì vê sớm đi.”
“Ừm, được” Hoắc Anh Tuấn cúp máy xong liên cất điện thoại.
Bác sĩ nằm dưới đất không dám hé răng, La Cơ Vị Y nhẹ giọng hỏi: “Anh Hoắc?”
“Đưa anh ta đi xử lý”
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, xỏ giày da, mặt không chút biểu cảm rời đi.
“Vâng, anh Hoắc.”
La Cơ Vị Y quay người lại, bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của bác sĩ: “Anh Hoắc đi rồi, hay là anh thả tôi ra đi? Anh La, thả tôi ra đi! Làm ơn, làm ơn đi…
La Cơ Vị Y nhìn nụ cười nịnh bợ của bác sĩ, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. Anh sợ rằng mình không hiểu, cái cách “xử lý” của Hoắc Anh Tuấn nói, có cần làm cho anh ta thân bại danh liệt không!
“Cầu xin tôi cũng không có ích gì đâu, bác sĩ Lương, kiếp sau anh đừng trở thành một bác sĩ giỏi nữa, mà hãy trở thành một con người đi”
Bác sĩ suy sụp, tuyệt vọng hét lên: “Các người!
Tại sao các người không thả tôi ra, tôi đã như thế này rồi!”
“Anh nghĩ thế này là đã đủ rồi sao?”
La Cơ Vị Y nhếch mép khinh thường.
Đã chẩn đoán nhầm lại còn giấu giếm, để đến khi bệnh nhân chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-khong-loi-thoat-hoac-anh-tuan/146307/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.