Mạc Mạc hoàn toàn ngây người, Tô Thiệu Cẩn đã bước thêm một bước xông lên phía trước, ôm chặt Mạc Mạc vào trong lòng, ôm cô xuống khỏi rào chắn trên ban công, vui mừng vì vẫn chưa mất đi, anh gầm nhẹ: “Mạc Mạc, đồng ý với anh sẽ sống thật tốt, đồng ý với anh!”
Đứa nhỏ, đứa nhỏ? Cô có con sao? tay Mạc Mạc nắm chặt quần áo của Tô Thiệu Cẩn, đã có khoảng thời gian cô lương thiện yêu Giản Chiến Nam như thế, muốn ở cùng anh cả đời, nhưng bây giờ cô hận Giản Chiến Nam như thế, chỉ hận là không thể giết được hắn.
Hai vô cực Yêu và Hận, ngổn ngang trong tim cô, dù cô có khó khăn thế nào đi nữa, đau thế nào di nữa thì cô vẫn còn sống. Nhưng người đã chết phì phải làm sao, một sinh mệnh còn sống như thế bây giờ đã không còn nữa, biến mất trên thế giới này, không nhìn thấy, không nghe thấy giọng nói thân thiết và quên thuộc của họ nữa, không thể cảm nhận được hơi thở của họ. Ba mẹ như thế và cậu nhỏ cũng như thế, cô phải làm sao mới có thể hoán đổi lại sinh mệnh của cậu nhỏ đây.
Yêu hận như một đôi dao khiến cô thương tích đầy mình, nhưng vào lúc này, cô lại mang thai đứa con của hắn, con của Giản Chiến Nam, đứa bé ma quỷ đã lấy đi sinh mạng của cậu nhỏ. Hay cô vẫn tên hủy diệt cả mầm mống của ác ma và cả bản thân mình, hay là muốn trong yêu hận tình thù tìm ra một con đường sống, thực sự cô không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-la-phai-dien-cuong-chiem-doat/468168/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.