"Cuối cùng cũng gom đủ dũng khí chụp với anh một tấm ảnh, vậy mà anh vẫn chẳng nhớ nổi tên em.
Không sao cả, Thư Ngâm mười bảy tuổi... chỉ đơn thuần thích Thương Tòng Châu mà thôi."
— "Mười sáu, mười bảy"
"Nhưng hôm nay em trang điểm trông cũng đẹp phết đấy chứ, từ gì nhỉ... đúng rồi, 'thần công quỷ xảo'."
Ông Thanh Loan nhìn chằm chằm khuôn mặt Thư Ngâm một lúc rồi cười mỉm: "Em dùng mi giả loại gì vậy, trông tự nhiên ghê."
"Em không dán mi giả." Thư Ngâm đáp.
"Thật hả? Vậy là mi thật à, vừa dài vừa dày thế này..."
Không hiểu sao Thư Ngâm cảm thấy nụ cười của cô ấy có chút gì đó ẩn ý, không đơn thuần.
Chờ đến khi cảm giác nóng bừng trên mặt nguôi bớt, Thư Ngâm mới đứng dậy thay váy và đi giày cao gót.
Chiếc váy cô mặc là kiểu đơn giản cơ bản. Khi đưa váy cho cô, Thẩm Dĩ Tinh còn nói: "Váy này rẻ lắm, tớ mua trên mạng. Cái tớ đang mặc cũng mua cùng chỗ luôn."
Đã là hàng mạng thì chắc cũng không đắt mấy.
Thư Ngâm yên tâm mặc vào, không chút áp lực.
Còn giày thì cô mang theo một đôi giày bệt vì vốn dĩ không quen đi giày cao gót. Hơn nữa, bạn nam dẫn chương trình cùng cô chỉ cao tầm 1m7, nếu cô đi cao gót, chắc chắn sẽ cao hơn cậu ta.
Lúc nhìn thấy chiếc váy cô mặc, Ông Thanh Loan đưa tay sờ thử rồi hỏi: "Cái váy này chắc mắc lắm nhỉ?"
Thư Ngâm: " Em không rõ nữa, váy này do Dĩ Tinh cho em mượn."
Cô cố tình nhấn mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-moi-tinh-dau-mo-chi/2782469/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.