🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giúp đỡ? Giúp gì cơ?

Thư Ngâm không nghĩ mình có thể giúp gì anh, nhưng ngón tay vẫn rất "chân thành" gõ phím trả lời Thương Tòng Châu: "Được, nhưng dạo này em khá bận, có lẽ phải đợi đến sau thứ Tư."

Chuyến đi kết thúc vào thứ ba, chiều thứ ba cô sẽ đi tàu cao tốc về Nam Thành, tối mới về đến nhà.

Thương Tòng Châu nhắn: "Thứ Ba tuần sau em có rảnh không?"

Thư Ngâm trả lời: "Có."

Anh nói tiếp: "Được, vậy đợi em về Nam Thành rồi liên lạc."

Thư Ngâm đợi vài phút, thấy anh không nhắn thêm nữa thì khoá màn hình điện thoại.

Sau đó cô và Thẩm Dĩ Tinh không liên lạc với Thương Tòng Châu nữa nhưng dường như anh không hề biến mất khỏi tầm mắt cô. Trong chuyến du lịch, mỗi ngày Thẩm Dĩ Tinh đều đăng bài lên vòng bạn bè, và dưới phần bình luận luôn có bóng dáng của Thương Tòng Châu.

Kết bạn WeChat với anh mới biết anh là một người rất hoạt náo trên mạng xã hội, là "cao thủ" thích like và tương tác với mọi người.

Chuyến du lịch năm ngày trôi qua rất nhanh.

Thư Ngâm và Thẩm Dĩ Tinh trở về Nam Thành.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn bình thường, chẳng có gì khác biệt.

Cô không để tâm đến chuyện "giúp đỡ" mà Thương Tòng Châu nói. Có lẽ anh chỉ nói cho qua chuyện, để cô đừng quá để ý về việc làm bẩn áo anh thôi.

Đến thứ Sáu, Thư Ngâm bỗng nhận được tin nhắn của Thương Tòng Châu: "Ngày mai em có rảnh không? Gặp nhau một chút."

Cô trả lời: "Có phải cần em giúp gì không? Được."

Khoảng hai phút sau, anh nhắn lại: "Ừ, mai mấy giờ em rảnh?"

Thư Ngâm: "Ngày mai lúc nào cũng được."

Anh nói: "Được, mai anh đến đón em."

Cô hơi sửng sốt, ngón tay vừa gõ xong dòng chữ "Không cần làm phiền anh đâu" chưa kịp bấm gửi thì trên màn hình đã có thêm tin nhắn mới: "Tiện đường, tiện thể đón em."

Ngay sau đó, anh còn nhắn thêm: "Dù sao cũng có chuyện nhờ em mà."

Anh không phải người cứng nhắc hay ép buộc người khác, nhưng cách anh nhắn tin lại khiến cô không thể từ chối.

Có câu nói thế nào nhỉ? "Đã hẹn gặp thì ngay cả thời gian chờ đợi gặp nhau cũng tràn đầy hạnh phúc."

Thư Ngâm nhanh chóng lắc đầu, phủ nhận những suy nghĩ kỳ quặc thoáng qua trong đầu.

Thật ra, cô đúng là miệng thì nói không nhưng trong lòng thì ngược lại. Không chỉ lời nói, mà cả não bộ, lý trí cũng gắng gượng giữ thể diện để phủ nhận cảm giác mình vẫn còn chút tình cảm không nên có với anh sau từng ấy năm.

Cô cũng không rõ là do hồi trẻ từng gặp người quá xuất sắc, khiến cô không thể để ý đến ai khác hay là vì mãi không nguôi ngoai cảm giác "cầu không được" ấy.

Cảm xúc rối bời, chẳng thể gỡ.

Thôi kệ.

Cô nằm trên giường, quyết định đi ngủ.

Khi tỉnh dậy bất chợt thèm ăn quẩy.

Quẩy là món ăn nhiều calo, Thư Ngâm nghĩ thôi không gọi đồ ăn mà tự đi bộ đến quán ăn sáng gần khu nhà, vừa tiêu hao chút năng lượng, cũng coi như tự an ủi bản thân.

Trước khi đi, cô nhìn chiếc cân dưới tủ giày, quyết định bước lên "ghế xử án" để cân thử.

Chín mươi sáu cân (khoảng 48kg).

Thư Ngâm thở phào nhẹ nhõm.

Cô giữ cân nặng này nhiều năm rồi.

Lần giảm cân thật sự là sau khi thi đại học xong.

Không còn áp lực học hành vì thế cô xin đi làm gia sư. Buổi sáng chạy bộ nửa tiếng, chiều đi dạy, tối tập thể dục một tiếng.

Kỳ nghỉ sau thi đại học là kỳ nghỉ dài nhất trong đời, ít nhất ba tháng, nhiều nhất bốn tháng.

Cô dùng gần ba tháng để giảm mười lăm cân, trung bình mỗi tháng giảm năm cân, xuống còn chín mươi sáu cân.

Lên đại học, cân nặng gần như không thay đổi.

Bởi vì biết giảm cân không dễ, không muốn ngày nào cũng phải chạy bộ hay ăn uống kham khổ.

Ăn sáng nhiều thì trưa và tối ăn ít lại.

Rốt cuộc giảm cân là ba phần luyện tập, bảy phần ăn uống. Ăn uống đúng cách thì tập luyện cũng không quá vất vả.

Trước đây cô thường nghĩ, cơ thể là của mình, béo hay gầy mình thích là được.

Nhưng khi gầy đi cô nhận ra mình mặc được nhiều đồ hơn, không còn phải né tránh khi chụp ảnh, cũng không cần photoshop mặt hay chân cho thon gọn nữa...

Giảm cân rất đau đớn, nhưng có được vóc dáng mơ ước lại rất hạnh phúc.

Cũng giống như việc học, khi nhìn lại quãng thời gian học cấp ba, Thư Ngâm nhận ra đó toàn là những ngày tháng đầy gian khổ, còn khổ sở hơn cả việc giảm cân. Ba năm trời, ngày nào cô cũng thức đến hai, ba giờ sáng, làm hàng trăm cuốn bài tập, thuộc lòng hàng ngàn từ vựng. Cô đã tận tay trải nghiệm trọn vẹn ý nghĩa của bốn chữ "cần cù bù thông minh".

Thế nhưng cuối cùng kết quả lại vượt xa cả những gì cô từng tưởng tượng.

Cô có một công việc đàng hoàng, thu nhập không thấp, sống cuộc đời tốt đẹp mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ tới. Dù không có số tiền đền bù đó, Thư Ngâm vẫn có thể tự mình sống tốt.

Tất cả mọi thứ, bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Chính là từ khi cô bắt đầu thích một người xa tầm với.

Tuổi dậy thì luôn mang trong mình tâm lý nổi loạn đặc biệt.

Dù cha mẹ, thầy cô có khuyên nhủ bao nhiêu lần phải chăm học cô cũng thường lờ đi, thậm chí cảm thấy khó chịu. Nhưng khi nghe những lời người mà mình yêu thích nói, cô lại nghe theo một cách ngoan ngoãn.

Và với Thư Ngâm, chỉ đơn giản vì thích một chàng trai rực rỡ, vì thấy ánh sáng tỏa ra từ người ấy khiến cô không thể không muốn đến gần.

Ảnh hưởng của Thương Tòng Châu đến cô quá lớn, đó cũng là lý do khiến cô khó có thể quên được anh.

Trên đường đi mua điểm tâm sáng, Thư Ngâm đột nhiên nhận ra điều đó.

Đã qua giờ cao điểm ăn sáng nên quán khá vắng khách.

Cô gọi một bánh bao rau, một cái quẩy, một ly đậu nành không đường rồi ngồi xuống ăn.

Ống hút vừa chạm vào ly đậu nành thì một bóng dáng che phủ trước mặt cô.

Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc vang lên.

"Thật trùng hợp."

Giọng nói trong trẻo, mang chút mơ màng, âm thanh trầm thấp khiến người nghe khó lòng quên.

Thư Ngâm ngẩng đầu, đúng lúc chạm vào ánh mắt ấy.

"Thật trùng hợp."

"Ngồi cùng bàn với em được không?" Thương Tòng Châu đứng đối diện, hỏi.

Thư Ngâm gật đầu.

Anh ngồi xuống.

Thương Tòng Châu gọi lớn: "Ông chủ, cho tôi một phần bánh bao nhỏ ( xiao long bao ) và một bát hoành thánh nhé."

Thư Ngâm hỏi: "Anh cũng chưa ăn sáng sao?"

"Ừ, quán này làm điểm tâm khá ngon, anh thường hay đến đây ăn. Còn em?"

Thư Ngâm ngập ngừng: "Em cũng thường xuyên đến đây."

Trong khu dân cư quanh đây có gần hai mươi quán điểm tâm, nhưng vào một đêm thức trắng khi về nước, cô tình cờ chọn quán này. Dù quán không có nhiều món nhưng rất hợp khẩu vị cô.

Từ đó, cô chỉ dùng điểm tâm ở đây. Cô vốn rất cố chấp, một khi xác định điều gì thì rất khó thay đổi.

Thay đổi rất khó, nếu chọn quán khác, cô sẽ cảm thấy có lỗi, như một dạng phản bội vậy.

"Em thường xuyên đến đây sao?" Thương Tòng Châu lấy đũa, động tác thong thả, giọng điệu nhàn nhạt nhưng toát lên sự quý phái do thời gian tôi luyện, nói: "Nhưng trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau."

Thư Ngâm uống một ngụm đậu nành, trả lời chậm rãi: "Chắc do giờ giấc không trùng nhau, có lúc em đến từ năm, sáu giờ, có lúc tám, chín giờ. Còn anh thì sao?"

"Anh hả?" Anh suy nghĩ một lát: "Thường là vào lúc bảy giờ sáng."

Anh có thói quen sinh hoạt điều độ, sáu giờ thức dậy, tập thể dục bốn mươi phút rồi đến mua điểm tâm.

"Sao hôm nay đến muộn vậy?"

"Sáng nay có họp trực tuyến với đối tác nước ngoài, vừa kết thúc."

"À..." Thư Ngâm thở dài: "Công việc của anh thật vất vả."

"Mỗi công việc đều có vất vả riêng." Thương Tòng Châu nói.

Hai người ngồi đối diện nhau, Thư Ngâm chậm rãi nhai cây quẩy trong miệng.

Ngẩng mắt lên thấy Thương Tòng Châu im lặng ăn điểm tâm, mắt lim dim, mí mắt còn có vết thâm nhẹ do thức khuya.

Bỗng nhiên anh khẽ nhếch mắt lên, nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó: "Chỉ ăn thế này có đủ no không?"

Thư Ngâm khẽ nín thở: "Ít sao? Đã nhiều rồi."

Thương Tòng Châu khẽ nhướn mày, ánh mắt hướng ra ngoài, xa xăm và nhẹ nhàng, như lạc vào hồi ức.

Bất chợt, Thư Ngâm nghe anh nói: "Em gầy hơn hồi học cấp ba nhiều."

Cô nghẹn ngào.

Ngước đầu, nhỏ giọng nói: "Hồi đó em khá mập."

Thương Tòng Châu: "Có sao?"

Thư Ngâm: "...Ừ."

"Nhưng anh thấy lúc đó em rất đẹp." Anh cười, tìm lý do cho nhận định của mình: "Có thể do nam nữ đánh giá khác nhau."

Nửa câu sau cô không nghe rõ, chỉ kịp nghe nửa câu đầu.

Tim cô đập mạnh rồi hụt hẫng rơi thẳng xuống.

Cô hỏi: "Anh thật sự nghĩ hồi đó em đẹp sao?"

Thương Tòng Châu không chút do dự, trả lời chắc chắn: "Ừ."

Sau đó Thư Ngâm như người mất hồn, từng cử động nhai nuốt đều trở nên máy móc vô cảm.

Bữa sáng lần này do Thương Tòng Châu trả tiền.

Anh hỏi ông chủ: "Ông chủ, tổng bao nhiêu vậy?"

Thư Ngâm đang định lấy điện thoại quét mã QR thì tay chợt ngừng lại, cuối cùng vẫn chọn tắt đi.

Ra khỏi quán, cô mở khung chat với Thương Tòng Châu, muốn chuyển tiền điểm tâm cho anh.

Thương Tòng Châu đứng bên cạnh, lợi dụng chiều cao của mình nhìn từng cử động nhỏ của cô.

Trong lòng anh khẽ thở dài.

Lần đầu gặp người tính toán rõ ràng với mình đến vậy.

"Thư Ngâm."

"À?" Bị gọi tên một cách bất ngờ, cô giật mình, nhập nhầm số tiền, rồi điện thoại lại bất ngờ nhận diện khuôn mặt nhanh trong khoảnh khắc đó, số tiền lập tức được chuyển đi

Nhìn thấy ảnh chụp màn hình chuyển khoản, Thư Ngâm lập tức hoa mắt.

...520.

"...Em chuyển nhầm rồi." Cô vội thanh minh.

"Ừ, anh thấy rồi." Mặt Thương Tòng Châu vẫn bình thản, với con số đầy ẩn ý này, anh không hề trêu chọc, chỉ nói nhẹ nhàng: "Yên tâm, anh không nhận đâu."

Ý cô thì hoàn toàn không phải vậy.

Cô chưa kịp nghĩ cách nói thì đã nghe anh hỏi: "Thư Ngâm, em luôn tính toán rõ ràng với người khác đến thế sao?"

"Vậy hả?" Cô phản ứng một cách bản năng.

"Chỉ là tiền điểm tâm thôi, coi như anh mời em vậy." Thương Tòng Châu nói: "Lúc ở bệnh viện anh cũng mời em ăn tối, còn nhớ chứ?"

Làm sao Thư Ngâm có thể quên được.

Trong ký ức cô còn có—

Cửa hàng tiện lợi lúc nửa đêm, cô ngủ gật vì mệt, khi tỉnh dậy trên bàn đã có một chai nước.

Là anh mua cho cô.

Thương Tòng Châu khẽ nhíu mày, nhìn Thư Ngâm im lặng.

Khuôn mặt anh điềm tĩnh, môi cong nhẹ, thở dài một tiếng rồi nói: "Trước đây em dễ gần hơn, không tính toán với anh rõ ràng thế này." Giọng như nói với chính mình.

Thư Ngâm hơi sững lại.

Nhưng nét mặt anh bình tĩnh, không gió, không tuyết, cũng chẳng có những câu chuyện tình yêu ướt át.

Anh quá bình thản, còn cô thì như vừa trải qua một cơn bão dữ dội, gió làm cây gãy, mưa rơi đầy thành phố, còn cô thì đứng giữa đó với một cảm giác hỗn độn, hoang mang không lối thoát.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.