Lên xe.
Thư Ngâm là người vào trước.
Thương Tòng Châu đóng cửa ghế phụ xong mới vòng qua đầu xe, chạy về phía ghế lái.
Cửa xe đóng chặt.
Thư Ngâm vốn không thường xuyên vận động, mới chạy một đoạn ngắn đã thở hổn hển.
Thương Tòng Châu lấy từ trong xe ra một chiếc khăn bông sạch, đưa cho cô: "Lau đi."
Thư Ngâm thở không đều, nói một cách bản năng: "Cảm—"
Đang chuẩn bị lên tiếng cô lập tức dừng lại.
Cô đã hứa với anh sẽ không nói "cảm ơn" nữa.
"...Ừm, được." Cô liếm môi, giọng có chút khô khốc.
Cô phát hiện thật ra mình không bị ướt nhiều, chỉ có phần bắp chân bị mưa tạt vào nên dính chút nước. Chỗ đó dùng khăn giấy lau là đủ, không cần dùng đến khăn bông.
Trái lại Thương Tòng Châu bị ướt khá nhiều—vai trái gần như ướt sũng. Áo sơ mi trắng bị nước mưa thấm đẫm, dính sát vào da.
Thư Ngâm lặng người vài giây.
Đây là do bản tính anh vốn chu đáo, hay là...
Người yêu thầm luôn dễ tự mình đa tình. Khi người mình yêu nhìn về phía đám đông sẽ ảo tưởng rằng ánh mắt đó là dành riêng cho mình. Yêu đơn phương, ở một mức độ nào đó, chẳng khác gì tự yêu chính bản thân.
Cô không dám nghĩ nhiều, càng không dám vọng tưởng.
"Anh lau đi." Cô trả lại khăn cho Thương Tòng Châu: "Áo anh ướt hết rồi kìa."
"Em không cần sao?"
"Không, em không bị ướt mấy."
Trời xám xịt. Mưa giăng như những sợi rèm pha lê ngoài cửa kính, khiến cả thế giới bên ngoài trở nên mơ hồ.
Cần gạt nước hoạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-moi-tinh-dau-mo-chi/2782483/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.