Hai người mang theo tâm tư riêng bước ra khỏi phòng khám.
Tới cổng khu chung cư nơi cô ở.
Thương Tòng Châu: "Tạm biệt."
Thư Ngâm cũng đáp lại: "Tạm biệt."
Cô hơi ngập ngừng rồi dặn thêm một câu: "Anh lái xe về cẩn thận nhé."
Nói xong cô quay người bước vào khu dân cư.
Những ngọn đèn âm dưới bụi cây phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt mơ hồ, ruồi muỗi bay loạn xạ quanh ánh đèn. Tiếng ve râm ran hòa lẫn tiếng nước chảy từ đài phun, dệt thành khúc nhạc đêm mùa hè sống động.
Khi gần đến chân tòa nhà, Thư Ngâm nhìn thấy một người đang đứng tựa bên bồn hoa.
Là Trần Tri Nhượng.
Anh hơi cúi đầu, đầu ngón tay lập lòe ánh lửa đỏ rực — là điếu thuốc đang cháy.
Khói trắng cuộn thành từng đám, bay lên không trung rồi tan biến.
Càng đến gần, hình ảnh càng rõ ràng.
Dáng vẻ anh ta hút thuốc rất thành thạo, đôi môi khẽ mím, từng vòng khói lơ lửng giữa không trung, khiến người ta cảm thấy u uất, mỏi mệt, gần như bất cần.
Thư Ngâm dần bước chậm lại, chân cũng nhẹ hơn.
Khi cô tới gần, dường như anh ta cũng cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu lên. Cổ tay anh giật nhẹ, như định dụi tắt điếu thuốc nhưng rồi lại đưa lên miệng, rít mạnh một hơi.
Một làn khói trắng dày cuồn cuộn tỏa ra.
Giọng Trần Tri Nhượng khàn khàn, như ngâm trong khói thuốc: "Em vừa ra ngoài à?"
Thư Ngâm nhẹ nhàng đáp: "Cổ họng hơi khó chịu, em đi mua ít thuốc."
Ánh mắt anh nhìn cô rất nhẹ, dường như không khác mấy so
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-moi-tinh-dau-mo-chi/2782485/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.