Hôm sau, Phương Nghiên tỉnh dậy thì đã gần trưa. Cô hoảng hốt vùng dậy khỏi giường, cúi đầu, nhìn xuống bộ đồ ngay ngắn trên người, con tim hoảng loạn bấy giờ mới lấy lại nhịp đập thường khi. Cô ngước đầu, nhìn quanh cách bày biện trong phòng, từng vật dụng quen thuộc thu trong tầm mắt. Bấy giờ cô mới vỡ lẽ, thì ra tối qua Giang Đào đón cô về. Bất chợt, cô băn khoăn không hiểu tâm trạng của mình ra sao, đang ngẩn người thì Giang Đào đẩy cửa, bước vào.
- Em tỉnh rồi à? Đau đầu không? Hay ăn chút gì trước nhé?
Nhìn anh, cô hồi tưởng lại tình cảnh của mình tối hôm qua, nhưng vắt óc mà không ra, đoạn bấm bụng bảo anh:
- Nếu tối qua em có gì thất lễ thì anh đừng để bụng nhé.
Nghe cô nói, anh mới nhìn chăm chú vào cô với ánh mắt an ủi, chan chứa yêu thương. Đoạn vươn tay vuốt ve mặt cô, anh nói:
- Không có gì, tối qua em không hề thất lễ, em buồn ngủ rồi lên xe đánh một giấc. Thấy em ngủ say, anh bèn đưa em về đây.
- Em ngủ ở chỗ anh cả tối hôm qua à?
Phương Nghiên buột miệng hỏi, rồi sực nhớ tới Phó Nhã Lâm. Cô bèn luống cuống tìm điện thoại gọi về cho bạn. Thấy cô cuống quýt, anh mới cười bảo:
- Anh đã gọi điện cho Phó Nhã Lâm, cô ấy biết em đang ở đây, em đừng lo.
- À…
Nghe Giang Đào nói vậy, cô mới thôi tìm kiếm, lí nhí đáp:
- Cảm ơn anh.
- Ăn cơm nào. Em ngủ một mạch đến tận giờ này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-tu-dau/478991/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.