Phương Nghiên gật đầu nói:
- Trước kia toàn ăn cơm anh nấu, hôm nay, em làm cơm mời anh.
Qua mâm cơm bốc khói thơm lừng, ánh mắt cả hai dừng lại rất lâu trên gương mặt đã trở nên thân thương quá đỗi với mình. Chợt nghe lòng bâng khuâng, dâng niềm chua xót. Ôi những năm tháng đã qua, ôi bao lời hẹn thề đã từng, nay ùa về trong tim, kéo nhau dâng đầy trong mắt, để rồi lệ vỡ òa.
Giang Đào thử món cô nấu. Đoạn ngước đầu, mỉm cười khen:
- Ngon quá. Bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng được ăn cơm em nấu.
Anh cất lời nhẹ tênh, giọng điệu rầu rĩ vấn vương hoài cảm, khiến cô bất chợt ngẩn người, sau rồi mới cười bảo:
- Bây giờ em biết làm nhiều món lắm.
Nói rồi, cả hai cùng đăm chiêu, lặng lẽ cúi đầu gắp thức ăn trước mặt. Thế mà, nước mắt không nén nổi mình, nhòe ướt bên khóe mi, lăn dài trên mặt, nhỏ xuống bát cơm.
Cơm nước xong, Giang Đào giúp Phương Nghiên thu dọn bát đũa. Hai người vẫn im lặng không một lời trao đổi, chỉ nghe tiếng nước xối chảy từ đầu vòi. Giang Đào rửa bát, còn Phương Nghiên lau khô và sắp xếp gọn gàng. Thi thoảng, họ vẫn ngẩng đầu nhìn nhau, nếu hai ánh mắt có ngẫu nhiên gặp nhau, họ cũng chỉ cười nụ.
Thấy cô cất chiếc bát cuối cùng vào chạn, anh chậm rãi cất lời:
- Đây đúng là cuộc sống anh hằng mơ ước.
Nghe anh nói, cô quay người nhìn anh, bảo:
- Đây là lần cuối cùng em nấu cơm cho anh.
Lời vừa dứt, cô đã thấy vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-tu-dau/478995/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.