Edit: Jang Jang
Chúc Vưu phản ứng trì độn, cũng phát hiện việc Dung Khanh mang thai, việc này làm hắn cao hứng muốn hỏng rồi.
Hắn bế Dung Khanh lên xoay tròn hai vòng, cao hứng lẩm bẩm tự nói: "Ta lại được làm cha."
Thừa dịp này, Chúc Vưu lập tức lại đề ra việc thành hôn.
Lấy cớ rằng, sau này hài tử sinh ra, không có cha ruột, sẽ bị mọi người chê cười.
Hẳn là thừa dịp bụng còn chưa rõ ràng, mau chóng đem hôn sự làm luôn.
Dung Khanh nhớ tới bốn năm trước chính mình hoài thai Tiểu Bảo, vì nàng chưa lập gia đình, bên người không có nam nhân dựa vào, thật sự là nhận hết đồn đãi vớ vẩn.
Sau khi sinh Tiểu Bảo, sau lưng vẫn có người nói xấu, nàng khi đó, trong lúc vô ý nghe được một chút, trong lòng khó chịu cực kỳ.
Dung Khanh nhìn nam nhân trước mắt cao hứng cười ngây ngô, đột nhiên mở miệng hỏi: "Nếu là bốn năm trước, chàng biết thiếp hoài thai Tiểu Bảo, còn sẽ bỏ đi sao?"
Tươi cười trên mặt Chúc Vưu dần dần rút đi, sắc mặt hơi có chút ngưng trọng.
Hắn đi lên trước, đem Dung Khanh ôm vào ngực, tự trách nói: "Khanh Khanh, thực xin lỗi, là ta không tốt. Nếu là khi đó biết nàng hoài hài tử, ta nhất định sẽ không vứt bỏ nàng. Có lẽ vừa mới bắt đầu, ta sẽ có chút chần chờ, nhưng nhất định luyến tiếc vứt bỏ nàng cùng Tiểu Bảo. Khi đó, ta đã động tâm đối với nàng, chỉ là chính ta không muốn thừa nhận thôi, lại cứ tìm cớ thuyết phục chính mình, làm cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-long-ngoan-vat-thanh-thanh-man/525328/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.