Edit: Jang Jang
Khi Dung Khanh nói chuyện, có vài phần không để ý, sau khi nàng ném áo lông cừu, liền cúi đầu xuống, vỗ rớt sợi bông dính chặt trên xiêm y của chính mình.
"Khanh Khanh." Chúc Vưu đột nhiên gọi nàng một tiếng.
"Ân?" Dung Khanh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn hắn.
Chúc Vưu bỗng nhiên tới gần nàng, ngay sau đó, môi mỏng hơi lạnh dán lên môi đỏ mềm mại của nàng.
"Ngô..." Dung Khanh hai tròng mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú nam nhân gần trong gang tấc.
Nam nhân này, thật là càng ngày càng làm càn.
Như thế nào có thể ở trước mặt hài tử làm chuyện bất nhã này đây?
Dung Khanh nghiêng đầu đi xem Tiểu Bảo, chỉ thấy Tiểu Bảo bị đại chưởng Chúc Vưu bưng kín đôi mắt.
Tiểu Bảo nâng lên tay nhỏ đi vặn ra đại chưởng của cha nó, nhưng lại vặn không ra, nó rất là hoang mang, "Cha, người vì sao phải che đôi mắt của con?"
Chúc Vưu mút mút môi đỏ no đủ mềm mại của Dung Khanh, sắc mặt không thay đổi, chỉ hàm hồ nói: "Cha cùng Tiểu Bảo chơi trốn miêu miêu đây."
Dung Khanh xấu hổ đến mức dùng đôi bàn tay trắng như phấn đập vào ngực nam nhân, trừng hắn một cái: "Không biết ngượng, mau chút buông ra."
Chúc Vưu chống ở chóp mũi thanh tú của Dung Khanh, nhìn cặp thủy mắt trong suốt kia ánh lên thân ảnh chính mình, thấp giọng lưu luyến nói: "Khanh Khanh, phu quân duyệt muội, khi nào gả cho ta?"
Dung Khanh dừng lại một chút, nàng rũ xuống lông mi, ấp úng nói: "Thiếp trước đó vài ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-long-ngoan-vat-thanh-thanh-man/525330/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.