Vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn qua thì không thấy bé My đâu.
Đưa tay lên dụi mắt thì...kẹt, ngó kỹ lại thì thấy bé My đang dựa vào mình mà ngủ.
Ớ ờ, vậy cái hương thơm phảng phất nãy giờ từ đây mà ra.
Thân trai mười hai bên nước, hết làm cu ly xách đồ giờ đến làm gối cho người ta nằm.
May mà chưa có ai để ý, lúc này cả họ mới từ từ rục rịch đứa nào cũng ngấp ngắn ngáp dài, lại thêm trời nhiều mây nên cũng chưa sáng hẳn.
Cơ mà bé Kiều quay xuống thấy cảnh này thì tạch mất.- My, My, dậy, sắp tới rồi.
- mình khẽ lay người Ngọc My và ráng gọi em nó dậy bằng giọng...thì thầm nhất có thể.- Ai đó? - Ngọc My hỏi, giọng ngái ngủ.- Duy nè, dậy thôi chuẩn bị tới nơi nè.
- tiếp tục thì thầm mùa thu.- Vậy hả, dậy liền nè, mà...ủa...!- lúc này em nó mới nhận ra là đang dựa vào người mình.Giật thót, Ngọc My vội bật ra khỏi người mình, ngó ngang ngó dọc như ăn trộm mới nhập nha xong.- Xin...xin lỗi Duy nha.
- vừa nói Ngọc My vừa chấp tay vái mình lia lịa.- Không có gì đâu, không có ai thấy đâu.
- mình xua tay.- Vậy...tốt rồi.
- vừa nói Ngọc My vừa lia mắt lên ghế trên.
- chắc Diễm Kiều không thấy đâu ha?- Bả thấy thì sao?- Thì Duy với Kiều, hai người...đang quen nhau mà phải không?- Không, làm gì có.- My thấy hai người có vẻ thân nhau lắm mà.- Tình đồng chí thôi.- Thật hả?- Thật...- Vậy...tốt quá rồi.- Ừ, vậy nên lần sau có muốn thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-ma/2074684/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.