Ninh Tịch lắc đầu, vội kết thúc chủ đề vừa nguy hiểm lại mờ ám giữa “cô giáo” và “học sinh” này, sau đó đổi lại thành trạng thái nhân viên nề nếp, giơ tay nói…
“Sếp, tôi muốn xin nghỉ một thời gian, không muốn bị quấy rầy!”
Lục Đình Kiêu sau khi suy nghĩ một hồi cũng vui vẻ đồng ý: “Có thể phê chuẩn, em muốn mấy ngày?”
Ninh Tịch nhìn ngón tay, yếu ớt hỏi: “Đơn vị có thể tính bằng năm không?”
“Tôi cho em thời gian là 7 ngày.” Lục Đình Kiêu mặc kệ ý kiến của cô, gõ nhịp quyết định.
“Được thôi… 7 ngày thì 7 ngày! Đợi mai tôi ra viện rồi, tôi có thể tạm thời về sống ở căn hộ công ty cấp không? Vừa xong anh đã đồng ý sẽ không quấy rầy rồi mà! Vừa hay gần đây Tiểu Bảo cũng không ở nhà, hơn nữa ngày kia tôi còn phải tới công ty một chuyến, ở Châu Giang Đế Cảnh cũng gần hơn một chút!” Ninh Tịch cố gắng vẽ ra đủ lí do chính đáng.
“Được.” Lục Đình Kiêu gật đầu không chút do dự.
“…” Ặc, dễ dàng vậy sao? Tự dưng không gài bẫy cô nữa, cô có chút không quen ấy.
Ninh Tịch nheo mắt lại, rộ ra vẻ mặt tiểu hồ ly, cô dường như phát hiện cách có thể đối phó hiệu quả nhất đối với tên Đại ma vương này rồi! Khổ nhục kế?
Chẳng lẽ vì vừa rồi bác sĩ nói đừng để cô chịu áp lực lớn sao?
Haiz, cũng vì quá quan tâm nên khổ nhục kế mới có hiệu quả như vậy…
Nghĩ đến đây, chỉ số trong lòng bỗng chốc tăng một lúc lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/2432760/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.