Dưới chân cầu, trong ánh sáng nhấp nhoáng của hoa đăng, gió mát thổi nhẹ, thiếu nữ cách một cái mặt nạ hôn lên môi của người thiếu niên vẫn còn đang kinh ngạc…
Cảnh này thế nhưng lại còn đẹp hơn, rung động hơn cả với nụ hôn trực tiếp.
“Cắt, qua!” Quách Khải Thắng kịp thời phản ứng lại, vội vã hô dừng.
“Không sai, không sai, Ninh Tịch, cô xử lý thế này, giống như kiểu ôm tỳ bà che nửa mặt, hiệu quả còn tốt hơn!” Quách Khải Thắng khen ngợi, những người khác trong đoàn đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Quách đạo diễn hài lòng là tốt rồi.” Ninh Tịch cười gượng.
Mẹ nó chứ! Diễn một cảnh hôn ngọt ngào thắm thiết mà thôi, thế mà còn mệt hơn cả diễn cảnh đau thương, thật đúng là tốn tâm tốn sức, quá đủ rồi!
Một giây sau ánh mắt cô không tự chủ được mà liếc về phía nào đấy…
Nhà sản xuất đang thao thao bất tuyệt với Lục Đình Kiêu cái gì đó, Lục Đình Kiêu chỉ yên tĩnh ngồi tại chỗ, giống như một bức tranh có sắc thái âm trầm trong lâu đài cổ, không biết đã bị ngăn cách với thế giới bao lâu, trầm lặng, lạnh lẽo, cô độc, trong ánh mắt hiện lên sự tịch liêu khiến tim người ta đau nhói…
Ninh Tịch bị ánh mắt đó đả thương, vội vàng bỏ chạy.
“Ninh Tịch, cô đi đâu thế?”
“Toilet!!!”
……
Ninh Tịch cầm điện thoại, vừa đi vừa nhanh chóng nhắn tin cho Lục Cảnh Lễ hỏi thăm tình hình.
[Nhị thiếu, rốt cuộc anh Hai anh muốn làm cái gì????]
Lục Cảnh Lễ nhanh chóng trả lời lại: [Tôi làm sao mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/2432775/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.